Thứ Năm, 1 tháng 11, 2012

Hãy để em được sinh con

Anh à, anh cứ để em được sinh con đi, em hứa sẽ không bỏ rơi hai bố con anh đâu. Em tham lam lắm, em tham cả với thần chết, em sẽ chiến đấu với thần chết và chắc chắn thần chết sẽ phải thua em thôi…
Nhớ… một nỗi nhớ không đặt được thành tên…..Nhớ anh thật nhiều dù cho ngày nào em cũng được anh ôm trong vòng tay ấm áp. Em luôn tự hào với bạn bè rằng mình là người đàn bà hạnh phúc khi bên em có một người đàn ông hết lòng như anh.
Em từng buồn thật nhiều khi thấy rằng cuộc đời không công bằng với em, em không có được những điều mà một người phụ nữ bình thường ai cũng có. Em lúc nào cũng yếu đuối mỏng manh, sống bằng cây bút và những trang sách, không thể làm những công việc nặng nhọc dù đó chỉ là những thứ mà những người phụ nữ khác họ cho là tầm thường. Em không thể tự mình đi xe máy, không thể tự mình lang thang trên phố, không thể tự mình bước lên một chiếc xe buýt để đi đâu đó…
Bất kỳ việc gì em muốn làm cũng bị hạn chế bởi em không thể tự mình đi. Dù em không phải là kẻ tàn tật tới mức không có một đôi chân hay mù đôi mắt, em có tất cả những thứ đó nhưng chúng lại không hoàn hảo, đôi chân quá ngắn và một trái tim quá mong manh đã hạn chế của em tất cả. Nhưng anh đã đến bên em và bù đắp cho em tất cả những điều đó. Anh đã đưa em đi tới bất kỳ nơi nào mà em muốn, dù ước muốn ấy chỉ trong lòng em thôi, không khi nào em phải nói ra nhưng anh biết hết.
Nhiều khi em tự hỏi tại sao anh yêu em…Đó là một câu hỏi ngu ngốc, dẫu biết là như thế nhưng em vẫn muốn hỏi bởi anh là một người đàn ông hoàn hảo, không chỉ trong mắt em mà trong mắt mọi người xung quanh. Một người đàn ông 1m70 khỏe mạnh đẹp trai, con một trong một gia đình gia giáo nề nếp, một chàng trai Hà Nội gốc nguyên chất. Một thầy giáo với công việc ổn định ở một trường chuẩn quốc gia… Tất cả những điều đó tạo nên ở anh một sức hút kỳ lạ và là một niềm mơ ước của nhiều cô gái.
Nhưng 6 năm rồi từ khi quen em, một khoảng thời gian không dài nhưng đủ để anh hoàn thiện mình từ một chàng sinh viên ngây thơ trưởng thành là một người đàn ông hoàn hảo như hôm nay, anh đã luôn bên em, từng ngày từng ngày chiều theo mọi sở thích ngớ ngẩn của em, luôn mỉm cười chiều theo những mè nheo của em…. Tất cả những điều đó đã làm em thay đổi suy nghĩ – cuộc đời này thật công bằng đấy chứ.
Em không thấy bất công với em nữa anh à. Vì nếu để đánh đổi tất cả những thứ mà những người phụ nữ bình thường khác có được để ngày nào cũng rúc vào ngực anh ấm áp và bình yên thì em cũng chấp nhận một cách vui vẻ.
Ngày xưa khi chưa bước chân về nhà anh em sợ lắm. Sợ như một nỗi ám ảnh kinh hoàng cả trong những giấc mơ. Đã có lúc em nghĩ hay chúng mình chia tay nhau để em không phải đối mặt với gia đình anh, để không bị gia đình anh nhìn em bằng một con mắt vừa coi thường vừa thương hại. Đã có lúc em tự đặt mình vào địa vị của mẹ anh khi mà bà đã dành cả cuộc đời cho cậu con trai duy nhất, để kết quả đạt được sau hơn 20 năm là một cậu con trai hoàn hảo để bà luôn được ngẩng mặt lên mà tự hào.
Thế mà gì đây, cậu con trai quý tử đang đưa về cho mẹ một cô con dâu trong tương lai chỉ cao có 1m40, một cô gái mang khuôn mặt già dặn của một người phụ nữ nhưng lại mang một thân hình của một học sinh lớp 5, đi bên con trai mẹ như một chiếc đũa cả đặt cạnh một chiếc đũa ăn cơm. Dù cho học thức tương ứng nhau nhưng càng nhìn thì sẽ chỉ càng thấy buồn vì sao cô con dâu nhỏ bé thế, mong manh và rồi cháu mẹ sau này sẽ ra sao, liệu cô con dâu nhỏ bé ấy sẽ làm được gì, sẽ sinh đẻ ra sao, lại còn là gái nhà quê nữa.
Hãy để em được sinh con cho anh
Dù em cũng là con nhà gia giáo nhưng cách Hà Nội những 200 cây số ở một vùng rừng núi mênh mông mà mẹ chỉ biết đến qua sách báo. Ôi mênh mông, cái gì cũng mênh mông và mong manh kinh khủng. Và em sợ em sợ đôi mắt của mẹ anh, sợ nỗi buồn của bà, sợ sự thất vọng của bà biết nhường nào.
Nhưng quả thật số phận đã lại mỉm cười với em thêm một lần nữa, thay vào cái nhìn bất ngờ và thất vọng, mẹ anh đã đón em như đón một đứa con gái đi xa về thăm mẹ trong lần gặp đầu tiên. Mẹ tươi cười, vui vẻ và vô tư tâm sự dạy bảo em như dạy một đứa con gái, mẹ làm như thể em đã từng tồn tại trong nhà anh trong suốt những năm tháng qua chứ không phải là lần đầu tiên bước về, và mẹ coi như chuyện em nhỏ bé mong manh thế là chuyện mẹ đã biết từ lâu lắm rồi. Trong mắt mẹ không có chút gì là ngạc nhiên….
Em đã bật khóc, khóc từ trong tim khóc ra và không biết từ lúc nào nữa em đã mở lòng mình tâm sự với mẹ anh như chính mẹ em vậy. Bên bà em cảm nhận được sự bình yên ấm áp chứ không có chút gì là thương hại hay coi thường. Mọi nỗi sợ hãi trong em tan biến, giờ mỗi khi về nhà anh em háo hức vui vẻ như về chính nhà bố mẹ mình….
Thời gian trôi qua và giờ đây đến anh cũng phải ghen tỵ với em vì không biết tự khi nào bố mẹ anh coi em đương nhiên như một đứa con gái trong nhà khi cái gì cũng được chia đều cho cả anh và em. Chúng mình tự dưng giống như hai anh em ruột, khi chí chóe lừa việc nhà cho nhau bị mẹ mắng, khi em mách mẹ om sòm vì anh đòi chia tiền mừng tuổi mà mẹ mừng cho em, khi bố bảo có mảnh vải đẹp lắm bảo mẹ may cho hai đứa chúng nó mỗi đứa một cái áo, cái gì cũng bằng nhau không là tỵ nạnh….
Em biết để có được những điều đó không phải là đương nhiên nếu như anh không là người khôn khéo đứng giữa em và mẹ. Anh đã để em thật đẹp trong mắt mẹ anh, để em là một cô gái biết bù đắp những thiếu hụt về thể chất của mình bằng sự khéo léo và trí thông minh, là một cô gái chung thủy và biết yêu anh hết mình. Có thể sự thật em chỉ làm được một phần mười trong số đó nhưng anh đã làm mẹ tin mà bỏ qua tất cả những khiếm khuyết của em.
Anh là người đàn ông mạnh mẽ và quyết đoán trong mọi chuyện, nhưng em đã phải nhìn những giọt nước mắt của anh lăn dài trên má sau khi chứng kiến một bệnh nhân mắc bệnh tim qua đời vì sinh con. Anh đã khóc đã cầu xin em trong nỗi đau thắt chặt vào tim, trong sự đấu tranh giữa chữ hiếu và chữ tình.
“Em à! hay mình không sinh con nữa, anh thấy mong manh quá anh sợ mất em, nếu em vẫn quyết định sinh con thì em đẻ em phải nuôi chứ anh không nuôi con hộ em đâu. Anh chỉ làm bố nó thôi chứ anh không làm mẹ nó hộ em đâu. Nếu em lừa anh sinh con rồi em ra đi mãi mãi anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em, anh sẽ hận em suốt đời. Hay chúng mình cứ giả vờ có con giả vờ là em mang bầu rồi đến đúng ngày đúng tháng anh sẽ mua một đứa con về cho em để mọi người nghĩ rằng đó là con em sinh ra. Anh chấp nhận mang tội đại bất hiếu với gia đình dòng họ chứ anh không thể để mất em vào tay thần chết chỉ vì con”…
Những lời anh nói như nhỏ máu trong tim em, người đàn ông của em à, tại sao chứ tại sao anh lại yêu em nhiều đến thế để em càng đau khổ và không thể rời xa anh được. 6 năm yêu nhau anh là mối tình đầu và cũng là mối tình duy nhất của đời em. Anh cũng thế, tình yêu của chúng mình quá đẹp và quá thánh thiện tới mức nhiều người ghen tỵ. Phải chăng trời cũng ghen với 1 tình yêu quá trọn vẹn của hai đứa mình để rồi trời không tha cho em khi bắt em phải mang trong mình căn bệnh tim quái ác này để cơ hội có con của chúng mình là quá mong manh.
Nhưng anh à, anh cứ để em được sinh con đi, em hứa sẽ không bỏ rơi hai bố con anh đâu, em tham lam lắm, em tham cả với thần chết, em sẽ chiến đấu với thần chết và chắc chắn thần chết sẽ phải thua em thôi. Anh vẫn bảo em là kẻ ngang bướng và nghị lực mà, tội gì em phải sinh con ra rồi xa nó chứ, con em cơ mà. Em sẽ chăm sóc nó và bên nó cho tới khi nó trưởng thành, lúc đó em còn chăm cả cháu nữa chứ.
Và em chả dại gì mà rời xa anh đâu, bởi bên anh em luôn được bình yên và hạnh phúc luôn được cưng chiều mè nheo muốn gì được đấy, vậy thì tội gì em phải xa anh, phải không nào. Anh cứ yên tâm nhé em hứa đấy.
Em sẽ là mẹ của con anh, ngoài em ra em không cho phép ai được làm điều đó. Em tham lam và ích kỷ vậy đấy anh à. Anh hãy tin em nhé em không muốn anh là người con bất hiếu của dòng họ và em muốn em phải có con với người đàn ông em yêu.
Chính anh đã là người cứu em thoát khỏi tay thần chết cách đây 6 năm nếu như lúc đó anh không đi bên em, không mang đến cho em một tình yêu diệu kỳ như thế thì em đã buông xuôi tất cả rồi.
Anh hãy chiều em thêm 1 lần này nữa thôi anh nhé, hãy tặng cho em món quà của sự sống thêm một lần nữa. Hãy để em được sinh con dù đó là một cuộc chiến nhưng em hứa em sẽ là người chiến thắng bởi sau em luôn có anh và tình yêu anh dành cho em.và em muốn anh là người đàn ông đáng được hưởng niềm hạnh phúc trọn vẹn.

Chuyện tình xúc động của 1 lính Mỹ không còn chân tay


Hình ảnh của cặp đôi trẻ hạnh phúc này ở đám cưới một người bạn của họ đã khiến cho nhiều người phải bất ngờ ngạc nhiên khi mà chỉ vài tháng trước đó, người quân nhân này đã phải nằm trong bệnh viện để thực hiện việc cắt bỏ cánh tay và chân, hậu quả của một vụ nổ ở Afghanistan gần như đã giết chết anh ta.
Chuyện tình xúc động của 1 lính Mỹ không còn chân tay
Sự hồi phục đáng kinh ngạc của anh lính Taylor Morris, 23 tuổi, chuyên gia xử lý bom của quân đội Mỹ, là minh chứng cho sự hỗ trợ vững chắc của gia đình, bạn bè, và người yêu của anh là Danielle Kelly, người đã luôn sát cánh cùng anh trên mỗi bước đi.
chuyen-tinh-xuc-dong-cua-1-nguoi-linh-my-khong-con-chan-tay-2
Taylor mất 2 chân và 2 tay, nếu không có tình yêu của Danielle thì có lẽ anh cũng muốn buông xuôi cuộc sống của mình
Cô đã ở bên cạnh anh trong suốt quãng thời gian khó khăn đó. Và khi nhận được huân chương tôn vinh các cựu chiến binh của Nhà Trắng, Taylor đã nói rằng: “Nếu còn tay, tôi sẽ đưa huân chương này cho Danielle”
chuyen-tinh-xuc-dong-cua-1-nguoi-linh-my-khong-con-chan-tay-3
Người yêu anh, Danielle luôn ở bên anh và cô luôn nói cô tự hào về anh và yêu anh rất nhiều
chuyen-tinh-xuc-dong-cua-1-nguoi-linh-my-khong-con-chan-tay-4
Danielle luôn ôm thật chặt Taylor mỗi khi anh ấy mặc cảm về cơ thể khuyết tật nặng của mình. Taylor nói rằng cảm ơn ông trời đã cho anh một người bạn gái mạnh mẽ và giàu lòng yêu thương.
Taylor bàng hoàng kể lại tai nạn của mình vào ngày 3 tháng 5, Taylor đã dẫn đầu một nhóm lực lượng đặc biệt của quân đội Mỹ đến một địa điểm gần tỉnh Kandahar, Afghnistan. Ngay tại đó, khi Taylor vừa mới nhích một bước chân để tiến lên thì một thiết bị nổ tức thời đã phát nổ trực tiếp phía dưới chân anh.
“Có một khoảnh khắc, tôi nghe thấy tiếng nổ, và sau đó là cảm nhận được sức nóng. Tôi biết là mình đã mất đi đôi chân.”
Nhưng bất chấp những vết thương khủng khiếp đó và máu đang chảy đầm đìa từ chỗ tất cả bốn tay chân đã bị mất, Taylor vẫn duy trì sự tỉnh táo và không bị sốc. Anh gọi cho các nhân viên y tế đang tới, bảo họ tránh xa khỏi vị trí của hố nổ để họ không gặp nguy hiểm phòng khi còn có các quả bom mìn khác đang được đặt xung quanh.
“Họ hỏi tôi là có đau lắm không? Tôi nói là 10 trên thang điểm 10. Nó thực sự rất đau đớn.” – Taylor nhớ lại.
Ba ngày sau đó, Taylor Morris được đưa trở lại Mỹ và được di chuyển đến Trung tâm Quân y Walter Reed ở Washington DC để bắt đầu quá trình phục hồi chức năng lâu dài và vô cùng đau đớn. Và cho đến nay, những tiến bộ đã vượt xa sự mong đợi.
“Cơ thể của tôi đã có những phản ứng tốt. Thật may mắn là tôi đã có thể ngồi dậy được” – Taylor chia sẻ.
Vào ngày 30 tháng 5, những mũi khâu ở tay và chân đã liên tiếp được gỡ bỏ và Taylor đã được trang bị cho mình tay chân giả. Taylor không thể tin được rằng mình có thể được lắp chân, tay giả.
chuyen-tinh-xuc-dong-cua-1-nguoi-linh-my-khong-con-chan-tay-5
Người yêu giúp anh luyện tập căng cơ
chuyen-tinh-xuc-dong-cua-1-nguoi-linh-my-khong-con-chan-tay-6
Cùng anh đi dã ngoại ở nơi đông người
chuyen-tinh-xuc-dong-cua-1-nguoi-linh-my-khong-con-chan-tay-7
Đưa anh đi ngắm hoàng hôn
chuyen-tinh-xuc-dong-cua-1-nguoi-linh-my-khong-con-chan-tay-8
và bình minh
Câu chuyện tình yêu của Taylor và Danielle đã làm cảm động nhiều người. Tình yêu chân thành của Danielle đã làm ấm lại trái tim của người lính tàn phế cơ thể và nghị lực tìm lại cuộc sống cho chính mình của Taylor đã khiến hàng triệu người khâm phục.

Nếu một ngày em biến mất

Chúng ta bên nhau thì những hạnh phúc cũng chẳng thể lấp đầy những khoảng trống trong nhau được. Em và anh mãi vẫn chỉ là người dưng, hờ hững đi qua nhau.
Anh vẫn thường hay nói rằng “nơi đâu anh cũng nhìn thấy em” nhưng đó chỉ là hình ảnh của em, những hình ảnh ấy ngập tràn trên blog, facebook, có thể có trong laptop hay điện thoại của anh, nhưng đó cũng chỉ là hình ảnh chứ đâu phải con người em. Và nếu một ngày em bỗng dưng biến mất, anh vẫn sẽ nhìn thấy những hình ảnh quen thuộc đâu đó hoặc vô tình bất chợt anh nhìn thấy một vóc dáng vụt qua có vẻ giống em lắm. Cuộc đời có hàng ngàn câu có thể như vậy nhưng có những khoảnh khắc, những điều duy nhất mà thôi.

Nếu một ngày em biến mất
Giây phút này đây hay giây phút đầu anh gặp em của ngày hôm qua, cảm xúc đó chỉ có thể có một. Cuộc sống hàng ngày chúng ta có quá nhiều tâm trạng, cung bậc yêu thương giận hờn nhưng điều đó cũng chỉ xảy ra một lần vào một thời điểm. Vậy nên em hiểu rằng có những khoảnh khắc nếu ta buông tay là vĩnh viễn. Phải chăng em sợ mình hối tiếc? Dường như là vậy, cuộc đời em đến hôm nay chưa phải là lúc kết thúc nhưng em không muốn mình phải nuối tiếc một điều gì, có chăng chỉ là vì đã để nó qua đi.
Em không hối tiếc khi mình đã yêu anh nhưng em không tìm được sự bình yên bên anh. Bao ngày bên nhau là bấy nhiêu ngày em bất an và suy nghĩ miên man, ngày mai sẽ thế nào, đi đến đâu? Cuộc tình này dù ngay từ đầu em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ xảy ra nhưng em đã bước và sống một cách chân thực nhất, đó là sự lựa chọn của em. Cuộc đời đâu ai biết trước ngày sau thế nào nên đừng suy nghĩ nhiều mà hãy sống trọn vẹn hôm nay trước đã, nhưng với anh và em, hai chữ “trọn vẹn” ta phải sống thế nào đây?
Anh từng nói với em rằng có lúc anh đã muốn sẽ biến mất khỏi cuộc đời em, không bao giờ gặp lại nữa, mặc kệ phải sống đau khổ thế nào nhưng anh không làm được. Em cũng vậy, với những khoảnh khắc tuyệt vọng em chỉ biết giữ lại cho riêng mình. Với những giọt nước mắt rơi hàng đêm, với khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc dù đã cố diễn em vẫn không thể giấu được nỗi buồn qua ánh mắt; cả những điều tổn thương vô tình anh mang đến, đáng lẽ em phải đủ lý trí đủ mạnh mẽ để có thể lìa xa anh. Vì vậy, em chỉ biết trách mình yếu đuối không thể làm được điều đó, em chỉ biết ước rằng em chưa từng gặp anh. Thử hỏi cuộc sống này nếu ta ước gì được nấy thì còn đâu những đau khổ, còn đâu những hạnh phúc vỡ òa, nên giờ em chỉ sống với cuộc sống không ngày mai với cuộc tình này.
Nếu em chỉ có thể nghĩ đến đây thì mọi chuyện sẽ cứ êm đềm trôi, ngày vẫn qua ngày, mặc kệ ra sao ngày sau cũng được. Nhưng em không thể sống được vậy, chúng ta bên nhau thì những hạnh phúc cũng chẳng thể lấp đầy những khoảng trống trong nhau được. Em và anh mãi vẫn chỉ là người dưng, hờ hững đi qua nhau. Chúng ta nếu có đi qua nhau thì chẳng thể hững hờ nữa rồi nên em sẽ phải chọn, chọn một ngày em bỗng dưng biến mất.
Nếu có một ngày như vậy, anh sẽ đau buồn lắm, sẽ xót thương như những người thân và bạn bè quý mến em. Em biết anh sẽ buồn hơn họ nhưng có lẽ sau đó anh sẽ bình yên hơn với cuộc sống của mình. Và một nơi nào đó em cũng có riêng cho mình một cuộc sống mới, hoàn cảnh mới. Phải chăng em và anh vẫn không thể xa nhau chỉ vì chúng ta luôn hiện diện trong cuộc sống của nhau?
Nhưng nếu một ngày em bỗng dưng biến mất, những gì xung quanh anh chỉ còn là những hình ảnh, vóc dáng, kỷ niệm nào đó chứ không phải là con người em và những gì không thật chắc chắn sẽ không tồn tại lâu. Nếu một ngày em bỗng dưng biến mất, anh sẽ chẳng bao giờ gặp lại em thêm một lần nữa dù rằng ký ức và những gì liên quan sẽ chẳng cách nào em xóa bỏ được chúng.
Nếu một ngày em bỗng dưng biến mất, em mong anh hiểu rằng, khi ta nói yêu thương ai hãy đảm bảo sống trọn vẹn với điều đó, vì khi mất đi rồi nó mãi mãi để lại một vết sẹo khắc sâu trong tim. Và nếu một ngày em bỗng dưng biến mất, mong anh hiểu rằng, khi yêu thương một ai em cũng chỉ muốn được bên cạnh, được quan tâm và chia sẻ cuộc sống cùng người đó và việc rời xa là điều hối tiếc mà em phải chọn.

Lại một lần nữa, tôi lạc mất em

Lại một lần nữa, tôi lạc mất em
Mắt tôi nhòe nước, lòng tôi lạnh ngắt từ lúc nào (Ảnh minh họa)


Tôi sững người, bần thần nhìn em.

Em đang đứng ở đây, trước mặt tôi, ngay lúc này, giữa phi trường rộng thênh thang và náo nhiệt.

Đã hai năm trôi qua, tôi không gặp em…

Đã hai năm trôi qua, tôi không nhận được bất cứ tin tức nào về em…

Tôi và em như hai người xa lạ, vô tình lướt qua nhau.

Xấp tài liệu trên tay em bất ngờ rơi xuống đất, gió mạnh thổi làm vương vãi khắp nơi. Tôi khom người xuống, thu lượm những mảnh giấy còn sót lại, bất giác chạm vào bàn tay nhỏ nhắn mảnh dẻ ấy. Tôi ngước mắt lên nhìn em, khóe miệng khẽ mỉm cười…
***

Người yêu tôi – là em.

Em có cái tên khá đẹp: Trương Vũ Phong Linh. Chính vì thế. mỗi lần nhắc đến em, người ta đều nhớ ngay đến những chiếc chuông gió đẹp lạ được em “dắt” theo đến giảng đường mỗi ngày– như một “thương hiệu” riêng biệt của em. Tôi yêu chuông gió, và tôi cũng yêu em, ngay từ lần đầu tiên bắt gặp.

Cách đây năm năm, em từng là một cô nàng học chuyên Anh: Xinh đẹp, năng động và tràn đầy sức sống. Em đúng là con người của nghệ thuật. Em chơi piano rất hay, những ngón tay em lả lướt trên phím đàn hệt như một tay dương cầm điêu luyện thứ thiệt. Những bức tranh em sở hữu cũng đẹp đẽ chẳng kém gì, bởi “bàn tay phù thủy” ấy luôn biết cách pha chế món màu sắc theo một phong cách rất kì lạ. Chỉ có điều, mỗi lần nghe thấy tiếng đàn ấy, ngắm nhìn những nét vẽ ấy, tôi lại thấy lòng mình buồn man mác. Bởi lúc ấy, khuôn mặt em, gần như chẳng biểu lộ cảm xúc gì, chỉ thấp thoáng một nụ cười ẩn hiện hai chữ: Nỗi Đau.

Tôi không rõ vì sao mình lại yêu em, và em cũng vậy. Mọi thứ đến thật nhẹ nhàng và tự nhiên đến lạ. Những lần hẹn hò đầu-tiên-và-kế-đầu-tiên sến đặc, những cái nắm tay ngượng ngùng, những cái lướt môi thoáng qua, tình yêu giữa em và tôi cũng vì thế mà nhanh chóng thăng hoa. Không giận hờn, không hiểu lầm, chỉ có yêu thương và chia sẻ.

Cho đến một ngày, em lặng lẽ rời bỏ tôi ra đi…
***

- Tôi thành thật xin lỗi, lúc nãy tôi sơ ý quá…

- Không sao đâu anh. Chỉ vì vậy mà anh hào phóng đền một chầu café với một người lạ như em là cũng đủ “thành khẩn” lắm rồi…

Tôi nhếch môi trước câu pha trò của cô gái, lặng lẽ nhìn xuống café đen đậm đã nguội ngắt từ lâu.

Thì ra là vậy, tất cả chỉ là người giống người.

Đó là một cô gái xinh xắn với bộ váy đầm màu trắng, chiếc mũ rộng vành cũng trắng nốt, cùng mái tóc xoăn dài bồng bềnh ngang vai.

Tôi thở dài, nhìn đám đông quẩn quanh. Đúng vậy, em – Phong Linh - sẽ chẳng bao giờ can đảm xuất hiện trong đời tôi thêm một lần nào nữa. Vì em là một người con gái tàn nhẫn, chỉ thích giày vò tôi và bật cười ha hả mỗi khi thấy tôi đau khổ mà thôi.

- Anh mới du học về nước à?

- Không, tôi vừa hoàn thành chuyến xả stress của mình thôi…

- Vậy à?...Hiện anh đang làm gì?

- Tôi làm ở tòa soạn báo X.

- A… có phải là chỗ nằm trên đường Y, quận Z phải không? Tôi cũng mới chuyển sống ở gần đó, thật trùng hợp!

Tôi không nói gì, lặng lẽ mỉm cười. Đồng hồ đã điểm năm giờ chiều, tôi nhanh chóng rời khỏi ghế. Vội lấy chiếc áo khoác cùng vali bên cạnh, tôi chào tạm biệt cô gái ấy ra về. Cô gái cũng lặng lẳng cúi đầu xuống chào tôi, không quên nở một nụ cười thật tươi.

Bầu trời bỗng chốc đen đặc, những giọt mưa đầu tiên cũng đã bắt đầu nhỏ xuống. Tôi vội giơ tay vẫy gọi taxi, lòng mừng thầm vì có một chiếc may mắn vừa đến.

Tôi trở về nhà, bỗng quên mất rằng chiếc ví – nơi lưu giữ những ký ức cuối cùng của tôi về em, vẫn còn ở góc café không tên nhỏ nhắn ấy.
***

Một tuần lại trôi qua…

Đi làm. Ngập ngụa trong đống bài viết. Mệt mỏi với những cú điện thoại rầy la nửa đêm của sếp. Đó là cuộc sống của tôi.

Ba năm, hai tháng và mười một ngày, tôi dành trọn tình yêu mình cho em – mối tình đầu tiên trong đời.

Hai năm, bảy tháng và hai mươi chín ngày, tôi cố quên em.

Ngày chia tay em, tôi không khóc, nhưng cũng chẳng cười. Bạn bè nói tôi sao “sỏi đá”, khô khan quá, tôi chỉ biết cười giả lả cho qua. Để rồi mỗi đêm đặt lưng nằm xuống, thấy mắt mình đẫm ướt gối từ lúc nào.

Tôi trở lại cuộc sống bình thường nhanh chóng. Tôi lao đầu vào học tập, thả mình với những buổi tiệc tùng không dứt với bạn bè. Tôi thử yêu, thử mở lại trái tim khô cằn héo hon của mình, nhưng rồi đâu lại vào đấy. Tất cả chỉ là những thứ tình cảm rơi rớt qua đường.

Chiếc ví không còn, số tiền lẻ sót lại, tôi cũng chẳng buồn kiếm. Nhưng tấm hình lần đầu tiên chụp chung với Phong Linh trong ví, lại khiến tôi mải miết đi tìm. Dù đã bao lần đến tại góc café ấy, hỏi thăm những nhân viên xung quanh ấy, tôi chỉ nhận được những cái lắc đầu không hơn không kém.

Tôi pha café. Bật laptop lên, tôi lại tiếp tục “chiến đấu” với những deadline kéo dài không dứt. “Bíp”- có tin nhắn đên. Là số lạ. Tôi ngạc nhiên nhìn những dòng chữ nhỏ nhắn trước mặt mình:

“Chào anh. Em là Hạ Anh -  cô gái ở sân bay đây, chắc anh vẫn còn nhớ chứ? Lúc ra về, anh đã để quên chiếc ví ở góc café, em đã gọi với anh ngay sau đó nhưng đã không kịp. Lần mò theo địa chỉ được ghi trong danh thiếp, em đã tìm đến công ty anh, nhưng lại chẳng bao giờ thấy anh. Cũng may, hôm nay em tình cờ gặp được anh Nam – sếp của anh đã cho em số điện thoại. Vì cả anh ấy lẫn mọi người đều không rõ nhà anh ở khu nào. À, số tiền cũng như những tài sản trong ví vẫn nguyên vẹn. Ngày mai em sẽ trả lại cho anh. Anh hẹn giờ và địa điểm nhé. Cảm ơn anh!”.


Tôi mỉm cười, những ngón tay lại lả lướt trên màn hình cảm ứng: “Okie. Vậy 5h chiều ngày mai, tại quán M. Nhé!”***

- Đây là ví của anh!. Em xin lỗi vì đã đưa trễ thế này!.

- Không sao đâu
. Tôi xoay xoay ly café trong tay, nhẹ nhàng nhấp thêm một ngụm. Chắc tại tôi sống “ẩn dật” quá!

- Dạo này công việc của anh vẫn tốt chứ?

- Vẫn ổn. Còn cô?

- Em vẫn đi diễn thường xuyên. Dù hơi mệt.

- Đi diễn?

- Em là sinh viên năm cuối khoa Diễn xuất mà, em đang tham gia casting một số vai nhỏ. Nghệ danh của em là Lam Khiết, có lẽ anh cũng không biết em đâu.

- Tôi cũng thấy cô trông quen quen… Tôi bối rối. Tôi không am hiểu giới giải trí lắm, xin lỗi cô…

- Cũng phải thôi. Anh bận rộn như vậy, thời gian ngủ còn không có nữa là… Mắt anh thâm quầng rồi kìa…

Hạ Anh phì cười. Cái kiểu cách nói chuyện thông minh và sắc sảo của cô ấy rất dễ khiến người khác bị cuốn hút – hệt như một người nào đó mà tôi đã từng bắt gặp. Chúng tôi cứ ngồi trò chuyện với nhau như thế, rất lâu, tưởng chừng như thời gian đã ngưng đọng lại từ lúc nào. Chỉ khi khách khứa còn lác đác vài người và nhân viên của quán báo hiệu hết giờ mở cửa, tôi và Hạ Anh mới tạm thời ngưng câu chuyện, nói lời tạm biệt nhau ra về.

Vừa đẩy cửa quán bước ra, Hạ Anh nghiêng người xuống chào tôi:
Lại một lần nữa, tôi lạc mất em, Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyen tinh yeu, tinh yeu, nguoi yeu, chia tay, lac mat em, phan boi, yeu em, nho em, noi nho, noi buon, nuoc mat, tinh yeu nu gioi
Em như bỗng chốc “sign out” khỏi cuộc đời tôi mà không lời từ biệt (Ảnh minh họa)
- Chúng ta sẽ còn được gặp nhau chứ?

- Có duyên ắt sẽ gặp.


Tôi mỉm cười quay đi, lặng lẽ trở về nhà.
***
Tôi nhìn em. Bức ảnh đã sờn cũ. Còn em, vẫn là nụ cười nửa miệng đầy mê hoặc. Tôi nhếch mép, thấy lòng đau lạ. Em chưa hề rời bước ra khỏi cuộc đời tôi.

Đã quá một giờ sáng, tôi vẫn không tài nào ngủ được.

Kể từ ngày em đi, tôi vẫn thường mơ thấy em. Gương mặt em rất mơ hồ, nhưng giọng điệu em thì lúc nào cũng rõ mồn một mà đau đớn gọi tên tôi. Em muốn tôi ư? Để làm gì? Em đã rời bỏ tôi, vậy thì em cần gì ở tôi nữa chứ?

Thế nhưng, kể từ buổi tối gặp Hạ Anh hôm nọ, những giấc mơ kỳ quặc về em cũng dần dần tan biến.

Những tin nhắn dài ngoằng hỏi thăm càng làm tôi thân thiết với Hạ Anh bao nhiêu, thì lại càng làm tôi xa em bấy nhiêu.

Tôi đã phản bội em ư?

Tôi đã khiến em đau đớn ư?

Hay giờ này em đang ngồi cạnh một ai đó và quên béng mất tôi tự bao giờ…

Tôi cất tấm hình duy nhất còn sót lại trong ví vào ngăn tủ. Ừ thì giờ đây, có lẽ cả em và tôi đã không còn thuộc về nhau nữa.

Bật lửa đốt điếu thuốc trên tay. Nhả khói. Lòng tôi lại bải hoải trở lại.
***

Ba tháng –thấm thoát vết cắt thời gian lại trôi qua – Kể từ ngày tôi và Hạ Anh bắt đầu quen nhau.
Em xinh đẹp, sống mũi cao, đôi môi hồng mọng nước. Em thích bím tóc, thích mặc những bộ đầm thùng thình kiểu công chúa và thích cười. Đó là một cô nàng nữ tính thực thụ và luôn luôn xinh tươi.

Những ngày cuối tuần, tạm thời thu xếp lại những dự án ngổn ngang, tôi lại khởi đầu những buổi hẹn hò thú vị cùng em: Đi xem phim, shopping, chơi những trò chơi cảm giác mạnh trong công viên… như bất kì cặp đôi nào.

- Em thích ăn kem gì nhất? Dâu hay sô-cô-la?

- Dĩ nhiên là sô-cô-la
!. Anh hỏi thừa.

- Nhưng ở đây hết loại đó rồi. Ăn đại kem dâu, nhé!

- Không… Anh! Anh đi chỗ khác mua cho em…

- Nhưng anh thấy cũng ngon mà…

- Em đã nói không là không!

….
-Coi phim hoạt hình nhé! Cả tuần nay việc ngập đầu làm anh stress lắm rồi…

- Xem phim kinh dị cũng giải stress được mà.

- Kinh dị? Em không sợ ban đêm nằm mơ thấy ma sao?

- Lo gì. Đã có anh ở bên em rồi. Bất kể là con ma gì em cũng không sợ.


Em – Hạ Anh - Vẫn luôn bướng bỉnh, cố chấp và ngọt ngào như thế.

Từ khi quen em, tôi thấy lòng mình bỗng thấy vui lạ thường. Con tim như dần ấm áp trở lại. Chỉ có điều, mỗi lần ngồi cạnh em, tôi lại như cảm nhận được điều gì đó rất quen thuộc. Hệt như cái cảm giác… bên Phong Linh.
***
Hôm nay, sáng chủ nhật. Lại là một sáng cuối tuần.

Hạ Anh rất thích chụp ảnh. Vì thế, ngay từ sáng sớm, tôi đã gọi sẵn để em có thời gian chuẩn bị.

Giờ đây, em đang đứng trước mặt tôi. Em mỉm cười. Tóc em xõa. Chiếc áo sơ mi trắng thanh khiết kết hợp với chiếc váy vạt lệch màu xanh da trời nhạt trông em như một thiên sứ giữa đời thường.

Một trưa. Trời nắng gắt như đổ lửa. Em cứ chăm chú say mê nhìn vào ống kính. Vẫn với dáng đứng ấy, nụ cười trong trẻo ấy, một cảm giác thân quen lạ lại tràn ngập trong tâm trí tôi. Mắt bỗng ướt nhòe.

Em ngồi phịch xuống chiếc ghế đá, lặng lẽ quay sang nhìn tôi:

- Sao rồi anh? Có tấm nào đẹp không?


- Em chụp tấm nào mà chẳng đẹp. Tôi phì cười.

- Anh chỉ giỏi nịnh. Hạ Anh lườm nguýt. Đưa đây em xem!.

Hạ Anh vội lấy chiếc máy ảnh trên tay tôi. Mân mê từng đường nét trên khuôn mặt ấy, chốc chốc tôi lại thoáng thấy cô ấy bật cười. Không gian tĩnh lặng, bình yên hơn bao giờ hết. Nhưng sao lòng tôi lại ngổn ngang đến lạ.

Dường như linh cảm có một điều gì đó không bình thường sắp xảy ra…

- Nếu một ngày nào đó ta lạc mất nhau, thì sẽ ra sao nhỉ?

- Sẽ chẳng bao giờ có điều đó.
 Từ phía sau, tôi vòng tay qua người Hạ Anh, ôm em thật chặt.

- Thế nhưng,  anh phải hứa với em là sẽ luôn mang theo những bức hình này bên mình. Nhé!.

- Anh hứa.


Nụ cười thấp thoáng xuất hiện trên khóe môi Hạ Anh, nhưng sao lại buồn kì lạ. Tôi cứ đứng yên, ôm chặt cô ấy như thế, rất lâu.

Cho đến khi trời bắt đẩu chuyển mưa và màn đêm chập choạng buông xuống.

***

Tôi nhắn tin.

Hạ Anh không trả lời.

Một ngày trôi qua, chắc cô ấy bận bịu quá!

Tôi gọi điện thoại.

Đầu dây bên kia không nghe máy.

Một tuần thấm thoắt, chắc là cô ấy đang say mê với đoàn làm phim đây.

Rồi thời gian cứ trôi như thế.

Hạ Anh như bỗng chốc “sign out” khỏi cuộc đời tôi mà không lời từ biệt.

Vậy mà, những dự án lại cứ tiến hành khiến tôi ngập ngụa trong hàng đống công việc. Ngay cả một câu “Em khỏe không?”, tôi cũng chẳng thể nào thốt nên lời như sợ luyến tiếc.

Và hôm nay, cũng may là thứ bảy, cuối tuần đã đến. Tôi vội vàng lái xe, chạy thẳng đến nhà Hạ Anh. Cửa khóa, tôi gọi mãi nhưng chẳng thấy một tiếng nào trả lời. Bỗng cửa khẽ mở, tôi mừng thầm, định gọi tên cô ấy thì một người phụ nữ lạ mặt trong nhà bước ra chào tôi:

- Cậu là ai?

- Dạ cháu là Thanh Phương, bạn của Hạ Anh. Cho cháu hỏi có Hạ Anh ở nhà không ạ?

- Cô ấy đã chuyển nhà đi hơn một tuần nay rồi, cậu không biết sao?

- Dạ… 
Tôi sững người, dòng máu nóng di chuyển lên khiến mặt tôi đỏ ửng hơn bao giờ hết.

Yên lặng. Như chợt nhớ ra điều gì, người phụ nữ ấy bảo tôi đứng đợi ở ngoài. Sau một lúc lâu, người phụ nữ đưa cho tôi bức thư bao màu xanh bạc dán kĩ cùng chiếc chuông gió cùng màu. Tôi run run, từng dòng chữ đẹp đẽ mà Hạ Anh để lại cho tôi lại hiện rõ mồn một trước mắt:

“Anh à. Em biết mình có lỗi, vì đã tự tiện bỏ đi một cách đường đột như thế!. Thế nhưng, nếu như em mãi ở lại đây, với anh, như thế này, chỉ khiến em đau khổ thêm mà thôi. Anh có biết vì sao em lại thích ăn kem sô-cô-la, vì sao lại thích xem phim kinh dị, vì sao lại thích chụp ảnh… Bởi vì… tất cả… đều là những thói quen chung của em và chị em… chị Phong Linh.

Trước khi căn bệnh ung thư quái ác đó làm chị ấy ra đi mãi mãi chỉ sau một tuần du học sang Anh, chị ấy đã nhờ em… đưa chiếc chuông gió này cho anh, như một lời cảm ơn và xin lỗi… vì chị ấy đã định giấu anh vĩnh viễn. Em luôn tự nhủ long mình rằng không được yêu anh, vậy mà trái tim em đã thuộc về anh từ lúc nào… Em biết, mình chỉ là người thay thế. Em biết, anh vẫn còn yêu chị ấy, vì mỗi khi nhìn em, mắt anh đều hướng về chị ấy… Những thói quen hẹn hò, những lời nói ngọt ngào ấy… Anh đều chỉ dành riêng cho chị ấy… Anh à, em không thể tiếp tục yêu anh thêm được nữa, vì anh thực sự chưa bao giờ yêu em…”


Mắt tôi nhòe nước, lòng tôi lạnh ngắt từ lúc nào. Tôi thở dài, khóe môi bất giác mỉm cười. Đau đớn và chua xót.

Lại một lần nữa, tôi lạc mất em.

Có thể ôm em một lần không anh


Anh! Vậy là mình xa nhau thật rồi, có lẽ sẽ chẳng bao giờ chúng ta còn gặp lại nhau nữa. Em biết rằng trong trái tim anh chưa bao giờ nghĩ tới em, rằng em chỉ thêu dệt lên những ảo tưởng, rằng em chỉ ngộ nhận... nhưng sao trong buổi liên hoan chia tay lớp em khóc nhiều như vậy. Em chỉ muốn nhìn anh và nói ra hết những cảm xúc dồn nén bấy lâu nay nhưng em không thể làm được. Em cứ cố gắng quay mặt đi nơi khác để tránh nhìn mặt anh, tránh cười và bông đùa với anh, em sợ những giọt nước mắt bấy lâu nay không rơi được sẽ tuôn ra vỡ òa khi nhìn anh.
Em ngốc thật phải không anh! Anh sẽ không bao giờ biết được có một đứa ngốc đã nghĩ về anh và thầm lặng yêu anh suốt 3 năm học chung đại học. Anh sẽ không bao giờ biết được có đứa đã ốm vì anh, khóc vì anh, và bắt đứa bạn thân mua bia về phòng uống đến say mèm cũng vì anh. Thật không thể tưởng được rằng em có thể uống được một ly bia, nhưng em ức chế quá anh à, hay tại em tự làm khổ mình khi thấy anh đi thăm cô bạn bị ốm và hỏi han cô ấy. Cũng phải thôi, cô ấy là người ngày trước anh từng thích, và em lại thầm ghen tuông rồi ghét anh để khi say mèm em lại ghét chính bản thân mình. Em có quyền gì mà đòi được anh quan tâm chứ phải không anh?
Em ngốc lắm anh à, anh sẽ không biết được em đã từng ngớ ngẩn vì anh như thế nào. Hôm nào đến lớp không có anh là tâm hồn lại bay mất, hôm nào tan học cũng bắt con bạn thân đợi anh về cùng để có thể có được mấy phút nói chuyện ngắn ngủi với anh, thân thiết với mấy người bạn thân anh hay chơi, nghe nhạc mà anh thích, tham gia đội bóng nữ vì có anh huấn luyện, ngớ ngẩn đến nỗi vô tình nghe anh hát bài nào đó em lại về truy tìm để nghe cho bằng được, ngớ ngẩn đến nỗi từng câu nói của anh dù chỉ là bông đùa với em, anh nói xong sẽ quên ngay đó, nhưng nó lại là chủ đề để em vui cả ngày, con bạn thân của em sẽ càm ràm nói em “ngu nam” vì em lại huyên thuyên về anh cả mấy ngày. Sinh nhật anh, em lấy máy nó nhắn tin chúc mừng anh, sinh nhật tiếp theo em mua một cái sim mới tặng anh một bài hát rồi hủy sim, chẳng hiểu sao em lại ngốc vậy, dù cho anh không biết sinh nhật em, anh không cần chúc em cả ngày 8/3 hay 20/10, nhưng sao em lại cứ mãi dõi theo anh như vậy.
Có thể ôm em một lần không anh, Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyen tinh yeu, tinh yeu, nuoc mat, quen anh, yeu anh, tinh don phuong, co don, hanh phuc, noi buon, noi nho, xa nhau
Điều day dứt nhất trong em là không biết rằng trong suy nghĩ của anh em là người như thế nào (Ảnh minh họa)
Em tập quên anh khi cô bạn thân bất ngờ ra đi, vì không có ai chịu nghe những điều “ảo tưởng” mà em tưởng tượng về anh, em tập cách không nhìn anh, ở trên lớp anh làm gì em cũng tập không để ý nữa, em tập cách tách khỏi anh, chỗ nào có anh sẽ không có em và ngược lại. Em không còn có mặt trong “cổ động viên” sôi đông nhất để cổ vũ anh đá bóng, chơi bóng chuyền, những câu chuyện anh kể em tập không suy nghĩ miên man nữa, những tin nhắn giữa anh và em em cũng tập bình thường hóa nó lại, em xóa những bài hát anh thích trong danh sách nhạc, những thông tin gì liên quan tới anh, những lời nói của anh mà bạn em nói lại em đã cố gắng không suy nghĩ nhiều, và cố gắng tìm cách không nghe thấy nó, sinh nhật lần này của anh em cũng không còn náo nức xem lịch và tìm cách chúc mững nữa… Để rồi mỗi lần trên lớp trở về em lại đóng kín cửa phòng, mở vòi nước thật to bỏ khăn mặt vào miệng và khóc nghẹn ngào, em thấy mình bơ vơ lạc lõng, thấy mìnhcô đơn và hờn tủi, em muốn rời bỏ nơi này thật nhanh, em không muốn lên lớp và nhìn thấy anh nữa, thấy anh mà cố gắng tránh xa anh nó như là một sự tra tấn đó, anh hiểu không.
Em tập quên anh bằng cách đi làm, đi học thêm, vùi mình vào công việc, em không còn cái cảm giác ích kỉ, thầm ghét anh, trách anh vô tình hay ghen ghét với những người con gái mà anh trêu trọc, tán tỉnh, chỉ đơn giản là vì KHÔNG YÊU phải không anh, đơn giản là vì trái tim anh không hướng về em, không đập cùng nhịp với em. Trong quan hệ bạn bè anh là người nhiệt tình, vui vẻ hài hước, tốt bụng nên không có gì để trách anh cả, chỉ đơn giản là vì không yêu như em vẫn thường nói “vì sao yêu và vì sao không yêu không thể lý giải được, chỉ còn biết để con tim cảm nhận mà thôi”. Em lặng lẽ tự mình quên đi tình cảm một phía, quên đi những sai lầm mà em đã thêu dệt, quên đi những sự quan tâm bé nhỏ của anh dành cho em giống như cách anh quan tâm như với người bạn bình thường khác. Bí mật yêu anh 3 năm trong 4 năm mình học chung với nhau anh sẽ không bao giờ biết được, như vậy cũng có thể gọi anh là kẻ ngôc không anh nhỉ!
Trước ngày tổng kết, liên hoan chia tay mọi người, trong giấc ngủ mộng mị em đã cầu mong cô bạn ở thiên đường giúp em một việc là cho em được một lần siết chặt tay anh, cho em được một lần ôm anh dù là phía sau cũng được, nhưng có lẽ cái tính cổ hủ bấy lâu nay khiến em im lặng ngồi yên. Em luôn muốn trong tình yêu thì con trai sẽ là người chủ động, em không đủ dũng cảm và tự tin để nói những suy nghĩ của mình, em cấm mình không được đụng vào một ngụm bia nào hết, em cố không nhìn anh, nhảy nhót cùng bạn bè để xa rời ánh nhìn của anh. Kết thúc bằng những giọt nước mắt của bạn bè thầy cô, em vội vã vào WC khóc to và khẽ gọi tên anh, cuối cùng em biết chắc chắn rằng với anh em chẳng có một chút ý nghĩa nào cả. Em lặng lẽ bắt taxi đi về cùng mấy đứa bạn, trong khi mọi người  đi chơi tiếp, em biết mình đã đúng, em chấp nhận mình ngốc nghếch và sai lầm trong suốt 3 năm nay. Điều day dứt nhất trong em là không biết rằng trong suy nghĩ của anh em là người như thế nào. Ngớ ngẩn, ngu ngốc, đáng thương phải không anh? Không được siết chặt bàn tay anh trước khi rời xa, không được nhìn kĩ anh trước khi tạm biệt, sẽ có một nỗi buồn mang theo em, chôn chặt vào tim mãi mãi... Anh à dù sao sau này anh cũng phải luôn cười và sống thậthạnh phúc anh nhé!

Tình yêu cao thượng


Một dạo nọ tôi tình cờ nghe một vị bác sĩ kể lại với câu chuyện tình buồn bi thảm 
tôi cũng đã tự hỏi trên thế giới này liệu có tình yêu nào cao đẹp như vậy không
có người con gái và người con trai họ đã quen nhau từ rất lâu ,đã lâu lắm rồi ,
"My oi mai là đám cưới của mình rồi em chuẩn bị nha, tối nay anh sẽ chẳng ngủ được đâu vì chắc anh sẽ nhớ đến em suốt đêm mất "
"khang anh ơi mai tụi mình sẽ được hạnh phúc mà em sẽ mãi trọn đời yêu anh "
nhưng tối trước ngày tân hôn vị bác sĩ điều trị cho khang đã đến nhà , và nói
Tôi rất buồn vì câu phải nhập viện , kết quả khám bệnh cho thấy cậu bị ung thư giai đoạn cuối"
câu nói như sét đánh ngang tai gia đình khang , nhất là khang , đã làm cậu suy sụp hoàn toàn ,
aaaaaaaaaa 
tiếng thét của khang gia đình khang như ngất xỉu ,
My đến thăm khang tại bệnh viện 
" khang à , anh có biết là em đã khóc rất nhiều không sao anh lại như vậy anh đi rồi em biết ở với ai đây "
"em à , anh thật có lỗi với em , anh bây giờ chỉ còn đợi chết nũa thôi em đừng buồn nha ,
em hãy tìm 1 người chồng mới đi đừng đợi anh làm gì"
người con gái khóc và họ đã khóc rất nhiều nhưng biết làm sao đây , mỗi buổi tối họ đến 
nằm cạnh nhau và kể chuyện cho nhau nghe , từ chuyện gia đình sau này từ chuyện con cái v.v
ngày tháng trôi qua còn một tháng nữa là khang sẽ chết , những ngày đó My đã khóc rất nhiều , 
"em à , những ngày nay anh muốn em sẽ làm cho mình thật đẹp anh mong hình ảnh của em sẽ đọng lại trong tâm trí anh , khi kiếp sau anh sẽ nhận ra em trong đám dông người trên thế gian này "
thế là ngày ngày My trang điểm thật đẹp thật lộng lẫy mong làm cho khang sẽ vui lòng ,
người bác sĩ điều trị cho khang rất làm ngạc nhiên khi thấy My trang điểm như vậy , ông nghĩ My là 1 người con gái (đỏng đảnh) không xứng đáng nhận được tình yêu của khang giành cho My
từng ngày ông điều trị cho My ông đã luôn khinh khi người con gái này ,
một tháng đã trôi qua cũng đến ngày khang ra đi
sau khi người bác sĩ gặp lại My ông không khỏi ngạc nhiên sao cô gái ăn mặc diêm dúa bây giờ lại tàn tạ như không còn có sức sống nữa , khuôn mặc hốc hác..
" bác sĩ à khi anh khang còn sống anh ấy muốn My luôn dep-. trước mặt anh ấy để hình ảnh my luôn trong tâm trí anh ấy , nhưng bác sĩ biết không ngày ngày phảitrang điểm để làm đẹp cho mình , mỗi lần phấn son như ngàn nhát dao đâm vào trái tim tôi ,chỉ vì muốn anh ấy yên lòng để ra đi tôi luôn cố gắng chịu đựng.Nhưng khi anh ấy ra đi tôi lại mong có kiếp sau, hy vọng có thể gặp lại anh ấy ,nếu có kiếp sau dù anh ấy có hình hài ra sao tôi vẫn một lòng yêu thương anh ấy "
vị bác sĩ nghe xong mới thấy mình sai và thật cảm động trước tình yêu của cô gái
NẾU CÓ KIẾP SAU TÔI HY VỌNG SẼ MÃI BÊN NGƯỜI TÔI YÊU"

Tôi để cậu ấy đến bên em

Tôi để cậu ấy đến bên em vì cậu ấy chấp nhận đứng ở vị trí sau tôi... Niềm kiêu hãnh của cậu trai trẻ vì em mà không còn tồn tại.

- Du à, chong chóng quay rồi kìa em. Em nhìn xem, có đẹp không?

- Gió mát quá, thổi mạnh quá, chong chóng quay tít quá… Màu sắc hòa vào nhau, đẹp lắm đúng không em?

- Du à, phía ngoài vuông cửa sổ này cơ mà. Nhìn đây, theo tay anh chỉ đây này. Đã thấy chưa em?...

Du quay đầu sang phía ô cửa sổ, em dõi theo những cánh chong chóng quay. Vòng quay nhanh dần, sắc màu tụ lại thành những vùng loang loáng giữa ánh đèn neon dìu dịu. Mắt em sáng rực rỡ, niềm vui bật lên thành tiếng. Nụ cười hiền, rạng ngời khuôn mặt xanh xao:

- Đẹp quá!

Đôi tay gầy muốn nhoài ra phía cửa sổ, nhoài ra xa để nắm bắt lấy vật làm em thích thú kia. Nhưng, em bất lực. Cánh tay buông thõng xuống chiếc giường trải ga trắng. Đôi chân tội nghiệp hứng chịu những trận đòn. Em bật khóc. Em khóc giữa niềm vui chưa trọn vẹn…

Tôi uể oải bước chân ra khỏi phòng bệnh. Nhìn thấy em đau đớn như thế, tôi lại chỉ biết lê bước đi. Cô y tá vội vã chạy vào, an ủi em, ôm lấy bờ vai nhỏ của em, vuốt ve mái tóc em để dỗ dành. Em thì cứ mặc nhiên ngồi khóc và tay không ngừng đập vào chân…



Tôi vừa chìm vào một cơn ác mộng. Khi ngồi ở hàng ghế chờ ngoài sảnh bệnh viện, không biết tôi đã thiếp đi tự lúc nào. Trong mơ, tôi bắt gặp Du và cả tôi nữa. Chúng tôi trong ngày hẹn hò đầu tiên. À, không. Chính xác là ngày mà hai đứa chính thức mối quan hệ tình cảm trên mức bạn bè – chạm ngõ tình yêu.

Chúng tôi trao nhẫn đôi cho nhau, đôi bàn tay siết chặt, tung tăng dạo phố. Dưới ánh đèn vàng ấm áp của đêm mùa đông se lạnh, chúng tôi đan vào nhau những tin yêu, thắp lên trong tim một miền ấm về viễn cảnh tương lai khi hai đứa thuộc về nhau. Rồi ngày tháng như cái thước dài bị kéo lê hết chỗ này đến chỗ khác. Mỗi nơi là một khoảnh khắc vụn vặt, mỗi nơi là một kỉ niệm thân thương.

Dừng lại ở một ngày nắng đẹp. Du vui tươi cùng tôi dạo phố. Chúng tôi đã nói với nhau rất nhiều, cười rất nhiều. Chúng tôi còn vùng vằng gì đó để hờn dỗi. Và Du quá đỗi trẻ con của tôi đã ném chiếc nhẫn trên tay về một phía xa. Tôi hốt hoảng. Vùng chạy theo bắt lấy. Em thậm chí còn nhanh hơn tôi, lao đi để đón lại…

"Két!!!"

Chiếc taxi phanh gấp lại, người tài xế ngồi bên trong thở thừa sống thiếu chết. Trên khuôn trán anh ta đầm đìa mồ hôi. Ai đó xung quanh hét toáng lên:

- Máu… Gọi cấp cứu! Gọi cấp cứu mau lên!

Ai đã ngã xuống thế? Du của tôi đâu? Sao đầu tôi đau buốt đến vậy?

- Du ơi, em ở đâu? Du ơi!

Tôi choàng tỉnh. Trên đôi môi khô nứt nẻ còn ngập ngừng tiếng gọi tên em. Vẫn là đại sảnh của bệnh viện, vẫn là trước cửa phòng chờ, vẫn là căn phòng 107 có Du của tôi ở đó.

Tôi nhìn vào qua lớp kính. Em đã ngủ rồi, ngủ ngoan rồi. Và, chong chóng vẫn quay… Quay đều, quay đều…

Tôi mỏi mệt, lê đến bên hàng ghế xanh. Tay ôm đầu như tuyệt vọng. Ai nhìn thấy tôi lúc này hẳn cũng lo lắng thay cho tôi. Họ sẽ nghĩ tôi đang chờ người thân bị nguy cấp. Nhưng không. Tôi chờ Du, người yêu nhỏ bé của tôi. Em không bị sao cả ngoài chút vấn đề ở chân. Sau tai nạn, em không thể chạy nhảy được nữa. Và, đôi chân ấy cố định em nằm trên giường bệnh kia. Nhưng em vẫn khỏe, em không có vấn đề gì cả. Và tôi vẫn chờ, vẫn yêu thương em hết mực.

Chỉ cần còn được nhìn thấy em cười, còn nhìn thấy em vui…

***

- Anh Phong, em đi được rồi. Anh đứng yên đó, em sẽ tới bên anh. Đợi em…

- Du giỏi lắm! Cố lên em!

- Sắp tới nơi rồi, anh Phong đợi em…

- …

- Anh Phong!!!...

Hình ảnh tôi khuỵu ngã. Vũng máu loang to dần. Tiếng còi xe cấp cứu inh ỏi. Tiếng em khóc nấc, tiếng xì xầm to nhỏ, tiếng y tá thúc giục:

- Nhanh lên, nạn nhân mất nhiều máu quá!

Chiếc xe trắng lao vút đi trong ráng chiều đỏ ửng. Màu đỏ của máu, của hoàng hôn lụi dần. Màu đỏ ám ảnh tâm trí tôi… Một màu đỏ đau thương…

Tôi lại choàng tỉnh giữa cơn mê hoang hoải thứ hai. Lần này tôi sợ thật sự. Tôi chạy lao vào phía trong phòng để ôm chầm lấy Du.

Nhưng…

Một bóng trắng xuyên ngang qua người tôi…

Thêm hai người đàn ông nữa xuyên qua người tôi…

Có phải cô y tá vừa rồi đã lướt qua đây không? Cô ấy vào trong phòng của Du, cô ấy hốt hoảng, cô ấy cầm hồ sơ bệnh án… Bóng blouse trắng khuất sau góc tường vàng.

Có phải hai người đàn ông ấy vừa đi vừa nói chuyện với nhau về một vụ tai nạn nào đó không? Hai người bọn họ cầm trên tay hoa quả vào thăm bệnh nhân thì phải…

Tôi nhận ra mình như không tồn tại.

Ai đó nhìn thấy tôi không?

Em có nhìn thấy tôi không?

Những hạt bụi vờn bắt nhau giữa luồng ánh sáng. Tấm thân tôi cũng là vô số những hạt bụi đang bay…

Hình hài của tôi, đã tan biến mất rồi…

***

Trong phòng bệnh, Du ngồi tựa vào vai một cậu bạn trạc tuổi. Em khóc, bàn tay bất lực đặt hờ nơi đầu gối được phủ lớp chăn màu trắng. Mắt em nhòe nước và giọng lạc đi.

- Anh Phong thật sự đã không còn bên em nữa hả anh?

- …

- Tại sao lại thế? Có phải vì anh ấy lao ra cứu em khi chiếc xe taxi phóng vượt qua không?

- …

- Em nhớ anh ấy nhiều quá! Làm sao đây. Em ghét em, ghét cái đứa vô dụng là em cứ tồn tại…

Du rõ ràng là đang nhìn về hướng tôi đứng – nơi có chiếc chong chóng quay đều trong gió. Nhưng em đã không còn nhận ra tôi nữa rồi. Là em đã không thể nhìn thấy một hình hài vô thực. Chỉ có tình yêu của tôi, hơi thở của tôi, nhịp sống của tôi vảng vất quanh em…

Cậu trai trẻ lấy tay gạt đi nước mắt lã chã trên khuôn mặt em, an ủi bằng một ánh mắt buồn. Cậu khuyên em nằm xuống nghỉ, cậu sẽ ra ngoài mua cháo cho em. Khi Du thẫn thờ gật đầu thì cậu kéo chăn cao lên đắp ngang ngực em rồi mới yên tâm bước đi. Trong phòng, chỉ còn tôi và em…

- Du à, mạnh mẽ lên em! Anh ở đây, ở đây này… rất gần em thôi…

- Anh Phong…

- Đừng khóc. Gạt đi nước mắt đau thương và hãy mạnh mẽ lên em. Em cần phải sống tự tin và kiêu hãnh như trước đây em đã từng… Để bố mẹ em nguôi ngoai niềm bất hạnh này, để bạn bè em không đau xót thêm nhiều nữa. Cũng là, để anh yên tâm trở thành ngọn gió dừng chân bên em, mãi mãi…

- Anh Phong, đừng làm em sợ… Tỉnh lại đi anh, em xin anh đấy…

Lời thì thầm của tôi như lời của gió, thoảng qua bên tóc em, hôn lên mắt môi em rồi nhẹ nhàng đến bên xoa lấy bờ vai nhỏ đang run lên khẽ nấc. Em chìm vào cơn ác mộng. Quá khứ ơi, xin đừng giày vò em mãi thế. Bờ môi em tím tái, cố sức lắm mới không bật thành tiếng thét lớn.

Tôi xót xa ôm lấy Du nhỏ bé vào lòng. Trong bàn tay hư vô, trong nhịp thở hư vô, em có ấm lòng hơn được chút nào không em?

Sáu tháng sau…

Du ra khỏi viện. Em khỏe hơn nhiều rồi. Dõi theo bước tiến triển của em mà tôi thấy yên lòng. Dù rằng em vẫn chưa thể đi múa trở lại, nhưng ít ra cũng có thể tự đứng và đi trên đôi chân của mình. Cậu bạn ấy đã cùng em vượt qua khó khăn trước mắt. Khi trời trở gió, cậu ấy khoác vào người em tấm áo mỏng. Không đủ ấm để tránh đi từng đợt gió lùa, nhưng đủ để thắp ấm áp lên trong em bằng sự quan tâm dịu nhẹ. Khi kỉ niệm ùa về, cảm xúc trong em òa vỡ, cậu ấy là người hứng chịu giọt nước mắt em rơi. Khi em chông chênh giữa niềm tin và tuyệt vọng, cậu ấy đưa tay ra và kéo em dậy, vực em lên khi em tưởng chừng như gục ngã.

Tôi lấy làm chạnh lòng… Nhưng tôi biết, cậu ấy là một nửa của em… Cậu bạn ấy là người tốt đấy Du ơi! Đã đôi lần, tôi ích kỷ, dùng sức mạnh của một bóng ma mà trút oán hờn lên người cậu. Tôi hất đổ cốc nước nóng trên bàn để tay cậu bỏng rát. Tôi gom mưa và gió thốc để đoạn đường từ nhà cậu đến nhà em thêm dài, thêm nặng nhọc. Tôi, thậm chí còn đẩy cậu ra khi cậu đứng gần bên em, toan ôm lấy em vào lòng… Tôi đã ích kỷ vậy đấy. Cho đến khi, nhìn thấy giọt nước nơi khóe mắt cậu rơi. Em khước từ tình cảm của cậu ấy. Vì điều gì vậy em?

Chiếc nhẫn vẫn còn đeo trên ngón tay áp út, em vẫn thường nhìn vào đó để mỉm cười…

- Du à, quên đi quá khứ được không em?

- Em không thể.

- Anh sẽ chờ. Chỉ cần em cho anh cơ hội để chờ đợi. Nhất định…

- Em sẽ không bao giờ quên anh Phong. Đừng bắt em quên đi anh ấy. Anh ích kỷ lắm! - Em òa khóc. Du nhỏ bé của tôi lại yếu đuối rồi. Tôi xót xa khi trong đáy mắt cậu ánh lên những niềm tủi thân cực độ. Tôi biết, cậu không ích kỷ. Chỉ có tôi là kẻ ích kỷ mà thôi…

- Anh không bắt em phải quên đi Phong. Chỉ là muốn em quên đi quá khứ ấy thôi. Dù em còn bóng hình Phong, anh vẫn chấp nhận…

Niềm kiêu hãnh của cậu trai trẻ vì em mà không còn tồn tại. Cậu ấy chấp nhận đứng ở vị trí sau tôi… Tôi không còn lý do gì để giữ em mãi cho riêng mình nữa. Tôi không nắm giữ được em thì cũng phải tìm cách giải thoát con tim em thôi. Tôi đặt niềm tin hạnh phúc của em vào tay cậu ấy…

***

Bên khung cửa sổ, những vòng quay chong chóng hùa theo làn gió mát. Trăng ngà ngà chếnh choáng say, đậu bên cạnh những vòm mây bạc. Cậu đặt vào mắt em một miền tha thiết yêu thương. Em thôi thút thít, đôi mắt tròn nhìn lại cậu…

Một cơn gió nhỏ chợt đùa nghịch, thổi thốc vào hai người trẻ bên khung cửa sổ. Du co người vì lạnh, em nép vào cậu ấy như một phản xạ tự nhiên. Cũng tự nhiên thôi, cậu ấy ôm em vào lòng che chở. Và tôi, một cơn gió thoáng qua biết mỉm cười…

“Du à, hãy để anh làm ngọn gió dừng chân bên em… mãi mãi…”

Bài đăng phổ biến