Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

Dám chứ, Anh yêu em!!!!!

Với các mối quan hệ không tên. Tôi có 3 nguyên tắc:

1- Không lưu số điện thoại.

2- Không gặp ai quá 5 lần.

3- Đôi khi nguyên tắc được phá bỏ.

“Nhớ ngốc” – tôi vẫn thường nhận được những tin nhắn như vậy từ 1 số điện thoại quen thuộc không nằm trong danh bạ. Tin nhắn của anh. Tin nhắn đơn giản, không màu sắc … nhưng tôi có thể dịch ra đầy đủ ý nghĩa là : Đến với anh đi – Anh muốn ngủ cùng em – Anh đang cô đơn!

Chúng tôi vẫn thường ngủ với nhau. Đơn giản là nằm trên giường, ôm nhau và ngủ _ không tình dục. Bình yên!

Tôi và anh quen nhau trong 1 pub nhỏ. Thủ tục quen nhau cũng rất đơn giản. Sau vài ánh mắt, vài nụ cười, 1 cái chạm cốc… là đủ để bỏ bạn bè, lôi nhau ra xe, ghì lấy nhau và hôn đến không thở được. Tôi nhớ lúc đưa tôi về, khi tôi chuẩn bị ra khỏi xe, anh nói rất nhẹ:




- Anh biết em

+ …

- Sợ không ?

Khi ấy tôi chỉ cười ngất, bảo:

+ Nếu anh biết em là ai thì anh có nghĩ là em đang sợ không ?

Anh 30 tuổi, sống độc thân … nhưng căn hộ luôn sạch sẽ, có hoa tươi và tủ lạnh luôn đầy đủ thức ăn. Mọi thứ được vun vén từ bàn tay của những người con gái nào đấy. Tôi không quan tâm.

Tôi thích nằm trên giường anh và ngắm nhìn thành quả của mình … là cánh tủ dán chi chít stick với những câu ngớ ngẩn viết cho anh. Lí do nào để những stick đấy tồn tại khi trong nhà luôn có những người con gái khác? Tôi không quan tâm. Có thể những người con gái ấy cũng như tôi – không quan tâm đến nhau … mỗi người đều tự hài lòng với 1 lãnh địa riêng trong anh ?!!

Trong mớ quan hệ không tên bùng nhùng của tôi. Tôi thường không gặp gỡ ai quá số ngón tay trên 1 bàn tay. Nhưng với anh thì tôi đã không thể đếm được. Tôi thấy mình là 1 dòng chảy phức tạp, không chu kì, không ai có thể kiểm soát. Có nhiều người nói thích tôi nhưng cũng đồng thời thích nhận xét, phân tích, đánh giá tính cách, cách sống của tôi này nọ. Tôi đâu phải là 1 bệnh nhân để họ nghiên cứu ? Tôi không thích những kẻ đấy. Còn anh, anh khác … anh nhảy xuống, và chảy cùng tôi.

Anh không bao giờ từ chối bất kì 1 yêu cầu nào của tôi – dù là dớ dẩn đến ngần nào. Anh có thể chịu cởi giày, cầm tay tôi và đi chân không lang thang trong Parkson … đi khắp các quầy nước hoa, xem tôi tíu tít thử, mua tặng tôi mùi tôi thích. Và nếu có gặp người quen, anh cũng vẫn cầm chặt tay tôi, kéo ra giới thiệu…

Anh luôn gọi tôi là con quỷ lắm trò – còn tôi gọi anh là đồ ác ma không có tuổi … vì anh bao giờ cũng hùa theo tôi, dù là những trò ngớ ngẩn nhất. Có tối tôi xếp đũa thành ô trên sàn, rồi lấy kẹo ra bắt anh chơi ô ăn quan. Những lúc thua mặt anh méo xẹo, làm tôi càng không nhịn được cười. Sau khi cười đùa chán chê, 2 đứa lại nằm gối tay nhau trên sàn, nhìn ra ngoài ban công … cứ im lặng nhìn cái khoảng không đen kịt đầy sương mù và khói bụi đấy – im lặng …

Im lặng … cũng là 1 trò 2 đứa hay chơi. Hà Nội những ngày mưa bão, anh lái xe đưa tôi ra hồ. Anh bảo thích nhìn mưa đập xuống mặt hồ … rồi im lặng cầm lấy tay tôi … tôi thì sợ, sợ khi nhìn những hạt mưa vỡ vụn trên mặt hồ, trong màu vàng loang lổ yếu ớt của đèn đường… tôi cảm thấy đau. Trong những lúc đấy, tôi lại thấy mình giống như những kẻ mà tôi ghét – là những kẻ thích mổ xẻ, phân tích tâm lí của người khác – bệnh nhân ở đây là anh !

Đôi khi tôi thấy chúng tôi như 1 gia đình nhỏ. Là anh – ông chồng khó tính, thích cấu véo vết sẹo trên tay tôi … Là tôi – bà vợ nghịch ngợm, thích nằm đè lên anh và vẽ lên người những thứ ngớ ngẩn, giả làm hình xăm để cấu véo trả thù. Là anh – ông chồng trụ cột, nằm dài trên giường sau 1 ngày làm việc vất vả … Là tôi – bà vợ đảm đang, nhẹ nhàng massage, đấm lưng cho chồng với tất cả sự yêu thương. Là 2 vợ chồng vòng tay ôm nhau ngoài ban công, ngắm nhìn những ngọn đèn gia đình xa xa… và hạnh phúc khi nghĩ, ở nơi xa xa kia … cũng đang có những đôi vợ chồng đứng nhìn ngọn đèn của chúng tôi.

Chúng tôi không đặt tên cho mối quan hệ. Vì từ Yêu nặng nề và gò bó lắm. Người ta thường đặt tên cho mối quan hệ khi muốn quản thúc và ràng buộc nhau. Chúng tôi thì đều thích tự do. Hơn nữa, khi cố gắng đặt tên cho các mối quan hệ không tên, thì sẽ đồng thời phải chịu rủi ro là mất trắng – 2 đứa tôi đều là những kẻ sợ rủi ro. Anh và tôi là những kẻ kiêu căng và hay bỡn cợt người khác, lại quá hiểu nhau… Nên có thể vì thế mà chúng tôi luôn dè chừng nhau – Vì sợ sẽ bị kẻ kia đùa cợt ?… Tôi và anh vẫn duy trì các mối quan hệ khác. Tôi biết những hôm tôi không đến, anh sẽ có những người con gái khác. Và những tối đấy, anh biết tôi có thể sẽ ở trong vòng tay của những kẻ khác. Trong tình yêu hay cặp kè, đều có những luật riêng. Tôi cả anh đều là những kẻ quá rành luật – Chúng tôi tôn trọng sự riêng tư của nhau.

Có 1 tối, anh nhắn tin: Nhớ Ngốc

Reply: Em đang đi với bạn

Khi về, mở yahoo thấy 1 hàng dài những mess off của anh, chỉ vẻn vẹn 3 từ: Em về chưa?

Tôi: Spam em à ?

Anh: Gọi để hy vọng em sẽ về

Anh: và không qua đêm với thằng nào khác

Tôi: Anh biết thừa em chỉ qua đêm ở nhà

Tôi: còn nếu thích

Tôi: em sẽ nháp trước ở đâu đấy trước khi về

Anh:

Anh has sign out…

1 tuần liền anh không liên lạc. Tôi như phát điên khi không nhận được những tin nhắn của anh. Tôi bắt đầu hoang mang khi nhận ra, điều duy nhất làm tôi bình yên là được ở bên anh. Nhưng yêu 1 người đàn ông trăng hoa, điều đấy là không thể, không thể được đâu…

Với đàn ông, tôi có 3 nguyên tắc :

1 – Không yêu đàn ông trăng hoa

2 – Không yêu người có cá tính giống tôi

3 – Đôi khi biết phạm vào quy tắc nhưng vẫn tiến tới.

Tôi tặng anh quyển Nơi cuối cầu vồng. Trang thứ 297, ngày sinh của anh … tôi kẹp 1 stick với vẻn vẹn 1 câu : Yêu em – Anh dám không?… 1 tuần sau, anh đưa trả tôi truyện. Về nhà, lật trang 297, tôi thấy mẩu stick vẫn còn nguyên. Và cũng không tìm thấy bất cứ stick nào khác. Cả đêm đấy, nằm khóc.

Rồi 2 đứa mất bẵng liên lạc.

Tôi nghĩ, tôi đã tự làm mất anh.

Gần 2 tháng sau, anh nhắn tin bảo sẽ đi xa.

Tôi không nhắn lại.

Đấy là tin nhắn cuối cùng tôi nhận được từ anh.

… Ngày anh đi. Hà Nội như tắt nắng.

3 ngày sau, nick anh sáng… status của anh chỉ vẹn vẻn 2 từ: Trang 23

Tôi mở trang 23, lặng người… Nước mắt ngốc nghếch cứ chảy dài

Từ trên xuống dưới là những vòng chữ trái tim anh khoanh …

Ghép lại thành dòng chữ: Dám chứ. Anh yêu em!


Nguồn : Sưu tầm

Cổ tích người cha


Khi ông Trời bắt đầu tạo ra nguời cha đầu tiên trên thế gian, ngài chuẩn bị sẵn một cái khung thật cao. Một nữ thần đi ngang qua ghé mắt coi và thắc mắc: “Thưa ngài, tại sao nguời cha lại cao đến như vậy? Nếu ông ta đi chơi bi với trẻ con thì phải quỳ gối, nếu ông ấy muốn hôn những đứa con mình lại phải cúi nguời. Thật bất tiện!”. Trời trầm ngâm một chút rồi gật gù: “Ngươi nói có lý. Thế nhưng nếu ta để cho nguời cha chỉ cao bằng những đứa con, thì lũ trẻ sẽ biết lấy ai làm tầm cao mà vươn tới?”.
Thấy Trời nặn đôi bàn tay nguời cha to và thô ráp, vị nữ thần lại lắc đầu buồn rầu: “Ngài có biết đang làm gì không? Những bàn tay to lớn thường vụng về. Với đôi bàn tay ấy, nguời cha chật vật lắm mới có thể găm kim băng đóng tã, cài nút áo cho con trai, thắt chiếc nơ hồng cho con gái. Bàn tay ấy không đủ khéo léo để lấy những mảnh dằm nằm sâu trong da thịt mềm mại của trẻ”. Ông Trời mỉm cuời đáp: “Nhưng đôi bàn tay to lớn vững chãi đó sẽ dìu dắt bọn trẻ qua mọi sóng gió, cho tới lúc chúng trưởng thành”.
Vị nữ thần đứng bên cạnh nhìn Trời nặn nguời cha với một đôi vai rộng, lực luỡng. “Tại sao ngài phí thế?”, nữ thần thắc mắc.
“Thế người cha sẽ đặt con ngồi đâu khi phải đưa nó đi xa? Lấy chỗ đâu cho đứa con ngủ gật gối đầu, khi đi xem xiếc về khuya? và Quan trọng hơn, đôi vai đó sẽ gánh vác cả gia đình”, ông Trời đáp.
Ông Trời thức trắng đêm để nặn cho xong nguời cha đầu tiên. Ngài cho tạo vật mới ít nói, nhưng mỗi lời phát ra là một lời quyết đoán. Tuy đôi mắt của nguời cha nhìn thấu mọi việc trên đời, nhưng lại bình tĩnh và bao dung. Cuối cùng khi đã gần như hoàn tất công việc, Trời thêm vào khóe mắt nguời cha vài giọt nuớc mắt. Nhưng sau một thoáng tư lự, Ngài lại chùi chúng đi. Thành ra người đời sau không mấy khi thấy được những giọt lệ hiếm hoi của người cha, mà chỉ có thể cảm và đoán được rằng ông ta đang khóc.
Xong việc, ông Trời quay lại nói với nữ thần: “Ngươi thấy đó, người cha cũng đáng yêu như nguời mẹ mà ta đã dồn bao công sức để tạo ra”.
Sưu tầm

Câu chuyện về hai hạt lúa


 Có hai hạt lúa nọ được giữ lại để làm hạt giống cho vụ sau vì cả hai đều là những hạt lúa tốt, đều to khỏe và chắc mẩy.
Một hôm, người chủ định đem chúng gieo trên cánh đồng gần đó.
Hạt thứ nhất nhủ thầm: “Dại gì ta phải theo ông chủ ra đồng. Ta không muốn cả thân mình phải nát tan trong đất. Tốt nhất ta hãy giữ lại tất cả chất dinh dưỡng trong lớp vỏ này và tìm một nơi lý tưởng để trú ngụ.” Thế là nó chọn một góc khuất trong kho lúa để lăn vào đó.

Còn hạt lúa thứ hai thì ngày đêm mong được ông chủ mang gieo xuống đất. Nó thật sự sung sướng khi được bắt đầu một cuộc đời mới.
Thời gian trôi qua, hạt lúa thứ nhất bị héo khô nơi góc nhà bởi vì nó chẳng nhận được nước và ánh sáng. Lúc này chất dinh dưỡng chẳng giúp ích được gì- nó chết dần chết mòn. Trong khi đó, hạt lúa thứ hai dù nát tan trong đất nhưng từ thân nó lại mọc lên cây lúa vàng óng, trĩu hạt. Nó lại mang đến cho đời những hạt lúa mới...
Đừng bao giờ tự khép mình trong lớp vỏ chắc chắn để cố giữ sự nguyên vẹn vô nghĩa của bản thân mà hãy can đảm bước đi, âm thầm chịu nát tan để góp cho cánh đồng cuộc đời một cây lúa nhỏ - đó là sự chọn lựa của hạt giống thứ hai.

Tình bạn


Hai người bạn đi trên đường vắng vẻ. Đến một đoạn, họ có một cuộc tranh luận khá gay gắt và một người đã không kiềm chế được giơ tay tát vào mặt bạn mình. Người kia bị đau nhưng không hề nói một lời. Anh viết trên cát: "Hôm nay, người bạn thân nhất của tôi đã tát vào mặt tôi".
Họ tiếp tục đi, đến một con sông, họ dừng lại và tắm ở đấy.
Anh bạn kia không may bị vọp bẻ và suýt chết đuối, may mà được người bạn cứu. Khi hết hoảng sợ, anh viết lên đá: "Hôm nay, người bạn thân nhất đã cứu sống tôi".


Anh bạn kia ngạc nhiên hỏi: "Tại sao khi tôi đánh anh, anh viết trên cát, còn bây giờ anh lại viết trên đá?"

Mỉm cười, anh trả lời: "Khi một người bạn làm chúng ta đau, chúng ta hãy viết điều gì đó trên cát, gió sẽ thổi bay chúng đi cùng với sự tha thứ... Và khi có điều gì đó to lớn xảy ra, chúng ta nên khắc nó lên đá như khắc sâu vào ký ức của trái tim, nơi không ngọn gió nào có thể xoá nhòa được...”

Hãy học cách viết trên cát và trên đá.

Những đám cưới xúc động nhất từ trước đến nay


Đọc xong ta mới thấy quý trọng đức hi sinh của con người vì tình yêu chân chính. 

Đám cưới là một trong những sự kiện quan trọng nhất của một đời người. Đó là khi chúng ta hạnh phúc nhất khi rời khỏi vòng tay cha mẹ, bắt đầu một cuộc sống mới với người mình yêu. Nhưng không phải tất cả những đám cưới đều đẹp như một giấc mơ mà chúng ta vẫn thường ao ước và kỳ vọng. Nó chan đầy nước mắt, lặng chìm trong đau khổ và tuyệt vọng. Nào ai biết được rằng, có thể ngay sau những đám cưới này, sẽ là sự chia xa vĩnh viễn, là hạnh phúc bé nhỏ vỡ tan khiến cuộc sống thiếu đi một nửa đấy trở nên quạnh hiu đau buồn...


1. Đám cưới của cô dâu Guo Qian và chú rể Lou Bin

Đây là một đám cưới được tổ chức ở bệnh viện Wuhan (thuộc tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc) thay vì một nơi sang trọng được trang hoàng đẹp đẽ. Đám cưới tổ chức vào ngày 19/7 đấy diễn ra khi chú rể Lou Bin - người mắc căn bệnh máu trắng hiểm nghèo - đang chờ được cấy ghép tủy. 

Chú rể không mặc comple mà là bộ quần áo bệnh viện bình thường, không lúc nào quên đeo khẩu trang. Cô dâu cũng đã khóc khi cử hành hôn lễ khiến cho mọi người không khỏi xúc động.


Cô dâu và chú rể đều không kìm được nước mắt.


Cô dâu chăm sóc chú rể chu đáo.


Hai người trao nhẫn cưới cho nhau
2. Đám cưới của Kirsty Ferris và Richard


Kirsty Ferris - 22 tuổi, người Anh là một phụ nữ không may mắn khi mắc phải căn bệnh ưng thư thận. Khi biết mình đã đến giai đoạn cuối của căn bệnh quái ác này cũng là lúc cô cảm thấy tuyệt vọng nhất, tưởng chừng như mọi thứ đã chấm dứt thật sự. Nhưng một phép màu đã xảy ra, Richard - người bạn trai lâu năm của Kirsty đã cầu hôn cô ngay ngoài bệnh viện. Kirsty đồng ý ngay lập tức vì được làm cô dâu là ước vọng của cô.

Richard - bạn trai cô - là một nhân viên làm trong ngành giải trí đã đồng hành với cô suốt quãng thời gian khó khăn ở bệnh viện. Anh chính là người đã đi cùng cô khắp nơi để tìm nơi chữa bệnh và cũng là người đem lại hạnh phúc cho cô khi cô tuyệt vọng nhất.

"Chắn chắn tôi không còn sống được lâu, chuyện có con cũng là điều không thể nhưng tôi luôn cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc và may mắn nhất thế gian vì đã gặp được Richard. Chúng tôi đang trân trọng từng phút giây bên nhau cho đến khi tôi lìa đời." - Kirsty tâm sự. "Tôi chưa bao giờ hối hận khi đã yêu Kirsty. Tôi sẽ dành hết thời gian để chăm sóc cô ấy. Chúng tôi đã mong sẽ có một tương lai khác, nhưng thật sự điều đó là không thể ..." - Richard nói.

Theo các bác sĩ, các tế bào ung thư đã lan tới tận phần thắt lưng của cô và phá hủy bạch cầu. Trong thời gian tới cô sẽ liên tục phải đối mặt với những cơn đau nhức. Hiện cô không thể đi lại và bắt đầu phải ngồi xe lăn. 

Câu chuyện này đã làm nhiều người cảm động. Và ông chủ khách sạn Joseph Louei sau khi biết được câu chuyện cảm động của hai người đã đứng ra tổ chức miễn phí một đám cưới cho họ. "Đó là một câu chuyện buồn nhưng hai người họ thật sự rất dũng cảm." - Ông chủ khách sạn nói.



Hai người trong căn phòng đầy hoa tươi 


Nụ cười trong ngày cưới 




Trao nhau nụ hôn như bao cặp tình nhân khác 


3. Đám cưới của Trang Hoa Quý và Lư Yến Nga 

Đó là một đám cưới đặc biệt, đám cưới chỉ có nước mắt và sự buồn bã được tổ chức tại nhà tang lễ thành phố Phương Châu, tỉnh Phúc Kiến, Trung QuốcHóa Quý và Yến Nga sau một thời gian yêu nhau lâu dài họ đã quyết định đi đến hôn nhân. Chắc hẳn họ sẽ có một cuộc sống vợ chồng hạnh phúc nếu như sự việc nghiệt ngã đó không xảy ra. Cô dâu xấu số đã vĩnh viễn ra đi ở tuổi 22 bởi những nhát dao của kẻ ác.

Rất đau đớn và tuyệt vọng, chú rể Hoa Quý vẫn quyết định tổ chức lễ cưới như mong ước của cả hai.  Đám cưới diễn ra mà không hề có cô dâu, chỉ có một bức di ảnh Yến Nga vẫn đang cười.

Trong lúc vị mục sư tuyên bố họ chính thức là vợ chồng thì mọi người xung quanh đều đã nhòa trong nước mắt của sự buồn đau. Bố mẹ của Yến Nga thực sự không thể nói thành lời, chỉ biết nấc nghẹn, khóc không thành tiếng. Giá như con gái họ còn sống thì nhất định cô sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn bất cứ cô gái nào trên thế gian này.  Hoa Quý và Yến Nga trước đó đã làm thủ tục đăng ký kết hôn vào tháng 12/2009, đồng thời dự kiến sẽ tổ chức đám cưới trong dịp Tết Nguyên Đán năm Canh Dần.

Ngày 27/1 vừa qua, hai người hẹn nhau cùng về quê dự đám cưới em gái của Hoa Quý nhưng chàng trai này đợi mãi vẫn không thấy người yêu đến. Linh cảm có chuyện chẳng lành, anh vội đến nơi ở của người yêu thì đã thấy Yến Nga nằm trong vũng máu. Kẻ gây án đã bị bắt giam ngay sau đó.


Đám cưới đầy nước mắt... 



Người mẹ đau xót khi con gái mình bất động trong chiếc quan tài 



Chú rể trao nhẫn cho cô dâu



Căn phòng đầy hoa tươi 



Chú rể cầm trên tay bức ảnh thờ của cô dâu

4. Đám cưới của cô dâu 9 tuổi và chú rể 7 tuổi

 
Giá như có một phép màu xảy ra đối với cô bạn dũng cảm Jayla của chúng ta phải không nào 
Khác với những đứa trẻ cùng tuổi, Jayla Cooper ở thành phố Dallas, Texas, Mỹ không may mắn mắc phải căn bệnh ung thư máu nguy hiểm. Sau 2 năm điều trị không biết mệt mỏi, các bác sĩ thông báo rằngJayla chỉ có thể sống được vài tuần nữa.
Khi biết tin này, Jayla không khóc lóc hay tuyệt vọng mà chỉ có một mong muốn: đó là được tổ chức đám cưới với Josse Griggs, một cậu bé 7 tuổi và cũng là bạn thân nhất cùng điều trị trong bệnh viện với mình.Jose mắc bệnh máu trắng, nhưng tình hình khá hơn rất nhiều so với Jayla. Jose coi Jayla như một ân nhân vì đối với cậu bé, chính Jayla là người đã mang đến ánh sáng cho cuộc đời cậu. Sau khi làm đám cưới, đôi bạn trẻ này được bố mẹ cho đi nghỉ tuần trăng mật vòng quanh nước Mỹ. 

5. Đám cưới của Magali Jaskiewicz và Jonathan George
Đây là đôi bạn trẻ đã có thời gian rất hạnh phúc bên nhau. Họ quyết định tiến tới hôn nhân. Thế mà một tai nạn đau lòng đã cướp Jonathan khỏi thế gian này. Đau khổ tột cùng, Jaskiewicz vẫn quyết định cử hành hôn lễ với bạn trai đã mất.
Đám cưới của cô vẫn diễn ra như bao đám cưới bình thường khác. Chỉ có điều, chú rể ở đây chỉ là một bức ảnh...

Cô dâu bên cạnh bức ảnh của chú rể 



Khuôn mặt luôn đượm buồn ... 
Mọi nghi lễ vẫn được tiến hành đầy đủ 
Những giọt nước mắt đau buồn, đắng cay lăn dài trên má cô 
Dù không hiện diện ở đây, nhưng Jonathan sẽ mãi mãi bên cô, suốt đời... 
6. Đám cưới của cô dâu Shi Lu và chú rể Jiang Xianjin 
Đám cưới này được tổchức tại bệnh viện Cổ Lâu ở Nam Kinh (Giang Tô, Trung Quốc). Shi Lu là cô gái không may mắn bị nhiễm căn bệnh bạch cầu. Hiện cô đang ở giai đoạn cuối, Shi Lu biết mình không thể sống được lâu nữa nên muốn thực hiện ước mơ được nên vợ nên chồng với người mình yêu thương.
Shi Lu luôn luôn yêu đời, mặc dù biết có thể ngày mai mình sẽ chết. Mọi người đều không thể cầm được nước mắt khi nhìn họ chụp những bức ảnh cưới - nguyện vọng cuối cùng của Shi Lu. Xianjin cũng là một người bạn trai rất tốt. Anh luôn ở bên cô mỗi khi cô đau đớn, tuyệt vọng. 

Dù biết mình sắp chết, Shi Lu vẫn luôn lạc quan yêu đời 


Chú rể chăm sóc cô dâu rất cẩn thận 


Shi Lu mặc một chiếc áo bông rất đẹp và được trang điểm như bao cô dâu khác 


Họ trông thật giống một đôi vợ chồng hạnh phúc 


Nhìn nụ cười ấy, ai biết rằng có thể ngày mai, Shi Lu sẽ ra đi vĩnh viễn...

Nước mắt chảy vào trong


nuoc-mat-chay-vao-trong
Nước mắt chảy vào trong
Giống như bao nhiêu người phụ nữ khác thời trước, mẹ tôi về làm dâu nhà bà nội dưới sự sắp đặt của cha mẹ mình. Nhưng mẹ lại may mắn hơn bao người phụ nữ khác là có một người chồng yêu vợ thương con hết mực (với một người bị bệnh tim như mẹ thì đó quả là một niềm hạnh phúc lớn khi được sống trong tình yêu thương của cha tôi). Tiếc thay! Cái may mắn ấy lại không tồn tại lâu trong cuộc đời mẹ. Là một người vợ hiền chân quê chất phác, cộng thêm cái bệnh tim ác nghiệt, mẹ tôi ít đi đâu, quanh năm suốt tháng lo buôn bán gần nhà nuôi con, chỉ có cha tôi với công việc của mình là thường xuyên lên thành phố. Vậy mà, một hôm theo lời cha tôi, mẹ dắt cả đám con của mình cùng chồng lên thành phố chơi, thăm người quen của cha. Ở đó, ngay ngày đầu tiên, mẹ tôi đã phải chứng kiến một sự việc hết sức bất ngờ mà mẹ tôi là người trong cuộc.

Vào buổi chiều hôm ấy, đang ngồi chơi với con mình ngoài sân, mẹ chợt nghe tiếng khóc trẻ con vẳng ra từ gian nhà giữa, mẹ bèn hỏi chị Tý (sau này tôi mới biết đó là em dì tôi) :
- Chứ con của ai khóc đó?
Và được trả lời :
- Con chị Lan, anh Danh (Danh là tên cha tôi).
Bấy giờ tôi cứ ngỡ mẹ tôi sẽ ngất đi vì tức giận hay ít ra cũng kéo đàn con mình bỏ về. Hỡi ôi! Mẹ không ngất đi mà chỉ lặng người. Đã thế ngày hôm sau, cha tôi đưa dì ra không một lời giới thiệu, bảo mẹ con tôi chụp anh chung mà mẹ vẫn nghe theo. Những ngày nặng nề ấy rồi cũng trôi qua, mẹ con tôi trở về quê – dì tôi không theo về vì không quen sống ở nơi thôn dã. Cha tôi vẫn ở với chúng tôi, hàng tuần lên thành phố thăm dì và thăm em. Hành động và việc làm của mẹ khiến tâm hồn ngây thơ của chúng tôi không khỏi thắc mắc. Có lần tôi buột miệng hỏi :
- Cha không thương mẹ nữa sao mà mẹ vẫn thương cha, lại còn đi thăm dì và em?
Mẹ cười trả lời mà đôi mắt cứ ngó xa xăm buồn buồn.
- Cha vẫn thương mẹ đấy chứ! Các con không thấy mỗi lần mẹ ốm, cha vẫn thường chăm sóc mẹ đó sao? Chỉ có điều… – Mẹ im lặng như không muốn thốt ra… – Trước kia cha thương mẹ chín, mười thì bây giờ chỉ còn bốn năm mà thôi.
- Mẹ buồn lắm không, mẹ?
- Ừ con ạ!
- Sao mẹ không khóc cho với bớt đi cái buồn hả mẹ? – Tôi ngây thơ hỏi.
- Con còn bé lắm, nước mắt mẹ chảy vào trong, con ạ!
Lời nói của mẹ chúng tôi nào có hiểu gì, chỉ biết rằng mẹ tôi đã gầy và già đi nhiều lắm. Thời gian cứ thế trôi qua, đứa em trai út của tôi ra đời, mẹ tôi ngã bệnh. Chị cả và chúng tôi thay nhau chăm sóc và giúp mẹ buôn bán kiếm sống. Dì tôi thỉnh thoảng về quê thăm, có điều không bao giờ dì ở quá hai ngày.
Muốn bớt đi gánh nặng cho mẹ, cha đưa chúng tôi lên thành phố ở với dì. Mặc dù không thích, chúng tôi vẫn phải đi (chị cả tôi trốn không đi bị cha tôi bắt về đánh đòn). Chỉ có bé Tần bị bệnh tim bẩm sinh và hai đứa em trai là được ở lại với mẹ. Nhưng mẹ tôi cũng chỉ sống được có thêm ba năm nữa… Mẹ nằm liệt giường vào những ngày cuối hè. Biết bà không thể sống lâu, cha đón chúng tôi về ở cạnh để gần gũi chăm sóc mẹ. Rồi cái ngày đau buồn cũng đến.
Buổi sáng, mẹ tôi trở dậy thấy người khó thở. Bà nhờ cha đỡ dậy, gọi đám con lại, bà vẫy hai đứa em trai tôi ra ngồi cạnh rồi xoa đầu chúng, nước mắt chảy thành dòng tưởng chừng không bao giờ dứt được. Cha tôi nhờ người gọi dì về. Dì đến cạnh mẹ hỏi :
- Chị có giận em không?
Mẹ tôi nói – tiếng nói như gió thoảng :
- Không!
- Chị có nhắn lại gì không? – Dì hỏi tiếp.
Lần này mẹ không trả lời được nữa mà chỉ khẽ lắc đầu, tay mẹ xoa đầu hai đứa con giờ cũng không cử động. Cha tôi đến bế em tôi ra khỏi giường và đỡ mẹ nằm. Mẹ đưa mắt nhìn đàn con rồi vĩnh viến ra đi. Phút cuối của cuộc đời, nước mắt mẹ chảy xuống… Lần đầu tiên…
Đã hơn 30 năm trôi qua, tôi vẫn không thể nào quên được đôi dòng nước mắt ấy của mẹ, người mà tôi kính, tôi thương. Có lẽ những dòng nước mắt ấy đã giúp cho chị em tôi đủ nghị lực vượt qua những đau thương, khó khăn trong cuộc sống, đùm bọc nhau khôn lớn thành người. Khi khôn lớn trưởng thành, tôi mới hiểu và thông cảm hơn câu chuyện của đời mẹ: nước mắt chảy ra đã đắng, nước mắt chảy vào trong còn đắng hơn bội phần.

Cây phiền muộn


Người thợ mộc mà tôi thuê để giúp tu sửa lại căn nhà cũ nát, chấm dứt một ngày làm việc đầu tiên với không ít phiền muộn và bực dọc. Đầu tiên là cái mái ngói nhà đã khiến anh ta loay hoay mất cả giờ đồng hồ, sau đó đến trò “đình công” của cái máy cưa và chiếc xe tải cũ kỹ. Khi tôi lái xe đưa anh ta về nhà, anh ngồi im như thóc, chẳng buồn cười nói suốt cả chặng đường. Đến nơi, anh
mời tôi ghé thăm gia đình anh.
cay-phien-muon
Cây phiền muộn
Khi chúng tôi đến gần của, anh đột nhiên dừng chân bên cạnh một thân cây thấp bé và đưa cả hai tay vuốt nhẹ lên đầu ngọn cây. Lúc cánh cửa nhà bật mở, tôi ngạc nhiên thấy anh biến đổi hẳn thành một người khác hẳn. Gương mặt sạm nắng của anh rạng rỡ nụ cười. Anh siết chặt hai đứa con nhỏ vào lòng và dịu dàng hôn vợ. Sau một hồi hàn huyên, anh đưa tôi ra xe trở về nhà. Khi chúng tôi đi ngang qua cây thấp bé gần cửa, sự tò mò thôi thúc tôi đã khiến tôi buột miệng hỏi về hành động ban nãy của anh.

“Ồ! Đó là cây phiền muộn của tôi”. Anh ta vui vẻ đáp. “Tôi biết mình không sao tránh khỏi những phiền toái trong công việc và chắc chắn rằng không nên đem về nhà những phiền toái ấy để gây khó chịu cho vợ con, những người đã đợi tôi cả một ngày dài. Vì vậy, mỗi khi buổi chiều về nhà, tôi đã đem hết mỗi buồn phiền và bực dọc của mình gửi lên ngọn cây rồi sáng hôm sau khi đi làm tôi lại mang chúng đi”.
“Nhưng anh biết không, thật buồn cười”, người thợ mộc kể tiếp: “Khi tôi ra ngoài vào mỗi buổi sáng để mang chúng đi thì dường như chúng đã vơi đi khá nhiều so với lúc tôi gửi chúng lên ngọn cây đêm hôm trước”.
Trong cuộc sống, chẳng ai có thể thường xuyên đem lại sự bình an cho bạn ngoài chính bản thân bạn.

Bài đăng phổ biến