Hiển thị các bài đăng có nhãn Góc Suy Ngẫm. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Góc Suy Ngẫm. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 29 tháng 11, 2012

Kỳ diệu từ những điều giản dị


Trong cuộc sống của chúng ta ai cũng có một ước mơ cho một ngày mai thật đẹp, dù bình dị hay phi thường - đó có thể là ước mơ của một cậu bé mồ côi mong có ngày được chăm sóc trong vòng tay người mẹ, đó là ước mơ rất đỗi giản dị của một chú bé tật nguyền được bước đi bình thường như bao người khác, ước mơ được nhìn thấy ánh sáng của một người không còn nhìn thấy được, ước mơ tìm được một tình yêu đẹp, được sống yên vui, hạnh phúc…Những ước mơ đáng quý, đáng trân trọng đó luôn là niềm hy vọng, là nguồn động lực và niềm tin lớn nhất cho mỗi người để sống, để cảm nhận và hướng tới ngày mai.


              Nhưng cuộc sống luôn tiềm ẩn những trở ngại, khó khăn và thử thách bất ngờ- con đường đi đến ước mơ đó không bằng phẳng. Bao khó khăn trở ngại và cả bất hạnh có thể xảy ra vào lúc không mong chờ nhất như để thử thách lòng dũng cảm của con người…Đó có thể là những trở ngại nhỏ ta vấp phải vào những thời điểm nào đó khi ta đứng thẳng trên đôi chân của mình. Có thể nó như những đám mây đen kịt báo hiệu cơn dông, khiến ngay cả những tâm hồn dũng cảm nhất cũng phải tìm kiếm sự chở che…Trước những khó khăn thử thách ấy, mỗi người  sẽ tự chọn cho mình cách đón nhận, đối đầu để có một hướng đi riêng. Có người phó thác cho số phận, có người chạy trốn đi tìm nơi trú ẩn, có người tự thay đổi để thích nghi với hoàn cảnh mới, cũng có người  chìm vào biển tự than thân, trách phận để rồi ngã gục trong cơn giông tố cuộc đời…

               Thế nhưng, bất kể là ai, tự đáy lòng của mỗi con người đều tồn tại một khát vọng mãnh liệt - đó là khát vọng sống - và được luôn là chính mình. Chính khát vọng ấy đã khiến bao trái tim trăn trở, thao thức tìm cho mình một cách nghĩ, một sức mạnh tinh thần, một hướng đi để theo đuổi những hoài bão, ước mơ của mình.

             Cuộc sống của chúng ta ra sao, luôn ngập tràn sợ hãi và oán hờn hay chấp nhận và vui sống để vươn lên sẽ tùy thuộc vào cách ta đối mặt như thế nào với những khó khăn ta gặp phải trên con đường đi tới.

Hãy luôn là chính mình và đừng bao giờ từ bỏ ước mơ.

Lỗi lầm và sự biết ơn


Hai người bạn cùng đi qua sa mạc. Trong chuyến đi, giữa hai người có xảy ra một cuộc tranh luận, và một người nổi nóng không kiềm chế được mình đã nặng lời miệt thị người kia. Cảm thấy bị xúc phạm, anh không nói gì, chỉ viết lên cát: “Hôm nay, người bạn tốt nhất của tôi đã làm khác đi những gì tôi nghĩ”.

              Họ đi tiếp, tìm đến một ốc đảo, và quyết định đi bơi. Người bị miệt thị lúc nãy bây giờ bị đuối sức và chìm dần xuống. Người bạn kia đã tìm cách cứu anh. Khi đã lên bờ, anh lấy một miếng kim loại khắc lên đá: “ Hôm nay, người bạn tốt nhất của tôi đã cứu sống tôi”.

              Người kia hỏi: “Tại sao khi tôi xúc phạm anh, anh viết lên cát, còn bây giờ anh lại khắc lên đá”?
              Anh ta trả lời: “Những điều viết lên cát sẽ mau chóng xóa nhòa theo thời gian, nhưng không ai có thể xóa được những điều tốt đẹp đã được ghi tạc trên đá, trong lòng người”.
             Vậy  mỗi chúng ta hãy học cách viết những nỗi đau buồn , thù hận lên cát và khắc ghi những ân  nghĩa lên đá.

Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2012

Hay de em khoc…du chi la khoc 1 minh


...Ai cũng muốn có người chia sẻ, ai cũng muốn có bờ vai để tựa mỗi khi buồn. Riêng em, chỉ thích khóc một mình..
...Khi em khóc một mình, nghĩa là không ai dỗ dành, vì có người dỗ, y như rằng lại khóc nhiều hơn...
...Khi em khóc một mình, em không dám khóc to, sợ có ai nhìn thấy mình lại thương hại...

.
...Khi em khóc một mình, em có thể thật lòng để nước mắt tuôn rơi, không lo nước mắt làm khuôn mặt mình nhòe nhoẹt
Khi em khóc một mình, em biết thương những người cô đơn, chắc hẳn người ta cũng có lúc phải khóc một mình như em...

...Khi em khóc một mình, em không cảm thấy mình yếu đuối, nếu có ai ở bên, em lại muốn dựa dẫm mà...
...Khi em khóc một mình, em chả cần khăn lau nước mắt, cứ nhìn bầu trời, rồi nước mắt tự chảy ngược vào trong...
...Khi em khóc một mình, em không nghĩ đến ai, vì khi cô đơn, em chỉ nghĩ đến gia đình ...
Và em thích khóc trong mưa, vì khi đi dưới mưa, không ai biết là em đang khóc....
...Nặng ....
...........Em muốn một mình thôi! kệ em đi.....!!!!...Có gì đó trĩu trong lồng ngực, trĩu trong hơi thở, trĩu trên mi mắt và lăn nhẹ trên từng ngón tay ....
..Nước mắt ...
..sóng sánh trong mi..
..lăn tròn trên má...
...Em khóc ... một mình ...
...Đã bảo phải tự vượt qua mọi thứ, không vấp ngã bởi điều gì dù chỉ 1 hòn sỏi nhỏ trên đường đi. Em phải chiến thắng cái bản ngã yếu đuối và non nớt này ... Phải vững lòng và ngẩng đầu thật cao.
...Chỉ nhìn lên phía trước ...
...Nhưng...
...Nhưng ... lúc nào cũng có 1 chữ "nhưng" chặn trên thanh quản.
...Ừ!!! Nhưng em cần phải khóc ... dù chỉ là khóc một mình.
...Đôi lúc nước mắt như một phương pháp thần kỳ để dịu bớt vị đắng chát của cuộc sống, sát trùng những vết thương vô hình trong hồn.
...Nên hãy để em khóc ... dù chỉ là khóc một mình.

Thứ Năm, 22 tháng 11, 2012

Học cách im lặng

Đôi khi im lặng lại là môt điều kì diệu dành tặng cho những ai không muốn phân bua phải trái. Nói ra được thì tốt, nhưng có khi im lặng lại tốt hơn. Ta nên học lắng nghe để hiểu, dừng lại để thương. Khó đấy, bài học này chỉ dành tặng cho những ai đã biết buông bỏ ngạo mạn, biết đời sống là vô thường bất chợt…
Vừa rồi trò chuyện với người bạn, anh ta nói trong cuộc sống rất ít người chịu học lắng nghe và im lặng. Bởi là vì họ không muốn thua kém, không muốn khiêm cung để nghe rõ những gì người khác nói. Thậm chí, họ giành nói như để tận dụng hết thời gian gặp nhau, sợ thiệt thòi khi ra về mà đối phương chưa rõ hết câu chuyện.
im lang Học cách im lặng
Thì vậy, cuộc sống là muôn màu!
Ngày xưa, ngay chính ta cũng ham nói, vào cuộc họp cứ huyên thuyên bất tận, ra café với bạn thì lắm nỗi niềm… lúc nào cũng muốn nói ra, muốn trút xuống có khi quá cao trào bi đát khóc thương. Nghĩ lại, ngày xưa ta ích kỷ thật, chỉ muốn nói cho thỏa. Thậm chí, hay gân cổ cãi lại mỗi khi có vấn đề gì đó về quan điểm. Người sai rồi, ta là đúng!
Rồi… ta đã được gì trong “đúng sai” đó?
Thật vậy, nhu cầu chia sẻ ai cũng có. Nhưng để làm người hứng chịu và biết lắng nghe, đếm được mấy người? Cảm xúc con người vô cùng phức tạp, tuổi càng cao trái tim càng thu nhỏ, dù đã được bao bọc rất kỹ, nhưng chỉ cần một lời nói vu vơ cũng có thể như mũi nhọn xé nát lòng người.
Thành ra, người lớn họ chỉ nghĩ mà không cần nói, còn người trẻ thì cứ nói mà không cần nghĩ!
Người ta càng về già càng thấy cô đơn, hay hoài niệm về thời son trẻ, rồi bới tìm, rồi thở dài… Có lẽ, họ tiếc nuối điều gì của ngày đã qua. Người trẻ thì nôn nao mong cho ngày mau tới, sẽ vứt bỏ nếu không thích, cần gì người khác sẽ hiểu. Và dĩ nhiên không bao giờ chịu im lặng!
Ta ví cuộc đời như trò chơi xếp chữ. Ai cũng được phát cho 1000 miếng, ai cũng có thời gian hoàn thành giống nhau. Chỉ có điều là con người ít khi kiên nhẫn chịu xếp cho mình đến mảnh cuối cùng để tận hưởng vẻ đẹp thực sự nằm bên trong đâu đó. Đa phần người ta than thở, hoặc nóng nảy và cố gắng chắp vá, chồng chéo tất cả vào nhau. Rối tung, mệt mỏi, chán nản, trách đời bất công, sao ông Trời khó khăn với người này, dễ dãi với người kia…?
Chỉ có những ai đi đến cuối cùng của sự tận tụy, mới nhận ra bức tranh cuộc sống thật đẹp, thật xứng đáng. Và có khi để hoàn thành nó người ta đã âm thầm đi tìm… Luôn kiên nhẫn và im lặng!
Người ta phải nhẹ nhàng tìm kiếm, kể cả chẳng may ghép vài lần mà không đúng. Thì đã sao? Ta có 1000 cơ hội kia mà. Lần này chưa được, lần sau sẽ được… Chỉ cần bạn đủ niềm tin.
Vì… Tin sẽ thấy, tìm sẽ gặp…
Nếu ta tin chắc chắn mình sẽ hạnh phúc. Thì đã có hạnh phúc rồi đấy!
Hạnh phúc ngay giây phút này đây, yên bình và thanh thản. Không một chút quấy rầy, không chết chóc hay chiến tranh. Đẹp quá phải không?
Nếu có nhiều hạnh phúc hơn thế, hãy mang chia sớt nhé. Nhưng nhớ hãy lặng thầm và im lặng… Khẽ thôi, họ sẽ biết cảm nhận.
Yên tâm…

Bài đăng phổ biến