Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2012

Em yêu tôi nhiều bao nhiêu?


Đêm lại về sâu thăm thẳm. Từng vùng tối lấp đi khoảng sáng ngoài kia. Đêm lạnh buốt làm cho con tim mất cảm giác thật thà. Anh đang trôi, trôi vô định về một khoảng nào đó chẳng còn ai cả. Không còn em, không còn yêu, không còn một cõi yêu đương ân ái nào nữa. Tất thảy mơ hồ, nhập nhoạng, lẫn lộn trắng đen.
Hôm qua anh hỏi em: Vì sao em yêu anh?
Đêm nay anh hỏi em: Em yêu anh nhiều bao nhiêu?
Đáp lại anh chỉ là tiếng khóc và cõi lòng em cô đơn hoang lặng. Đáp lại anh chỉ là đêm và những giọt nước mắt buông rơi từ đáy lòng. Thấm lắm, hiểu lắm, thương lắm. Em ơi. Vì sao yêu anh làm gì cho con tim em đau như chưa bao giờ.

0.PM. Những con số 0 tròn trĩnh. Anh ngồi lặng bên ly rượu cay nồng và đếm những tháng ngày ta có nhau, ta yêu nhau, ta thương nhớ nhau. Bao nhiêu cho đủ một môi nồng, bao nhiêu cho đủ một khoảng trời cay đắng và vụn vỡ đến kiêu bạc trong lòng anh.
Đêm mưa, mưa rả rích, mưa điên cuồng, mưa giống như một ả đàn bà diễn vai người điên biết khóc. Mưa thật đáng sợ làm cho tâm hồn người một mình trở nên thừa thải. Ngón tay thừa, bàn chân thừa, thân xác thừa, chiếc bóng trên tường cũng đổ ra làm hai mảnh vỡ. Vụn từng ký ức, vụn từng nỗi đau.
Anh ném vào tường chiếc ly thứ nhất. Chiếc ly dành cho những sự bội bạc của tình thân.
Anh ném vào tường chiếc ly thứ hai. Chiếc ly dành cho nỗi đau thương câm lặng không thể nào bật lên thành tiếng.
Anh ném vào tường chiếc ly thứ ba. Chiếc ly thủy tinh ứa máu trên đôi bàn tay mười ngón đã từng kiêu hãnh bấm phím đàn, họa những khúc ca yêu cuộc đời. Và yêu em...
Anh ném vào tường chiếc ly thứ tư. Chiếc ly của sự khao khát cuối cùng còn sót đọng. Chiếc ly của những rạn nứt vô ảnh. Trong tay anh chẳng còn gì nữa, trong đầu anh rỗng tuếch. Cuộc sống là gì mà sao... sao mà điên đảo tâm thần?
Tôi ơi! Dừng lại đi tôi. Đừng làm đau tôi, đừng làm đau em, đừng làm đau những ai đang hướng về. Em ngồi đó, lặng thinh nhìn tôi như chiếc bóng, khuôn mặt em dịu dàng hiền lành đến cô đơn. Em ngồi đó, đôi mắt sâu thăm thẳm như một bức tranh, từng giọt long lanh tràn mi. Em khóc vì tôi đấy. Em yêu tôi nhiều bao nhiêu...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến