Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012

Nỗi đau của sự giàu sang


Gã chán nản ngã phịch xuống gường. Xung quanh, mọi thứ như đang cười nhạo gã. Những thứ mà gã đã đánh đổi hạnh phúc của mình để có nó. Gã mơ màng. Quá khứ và hiện tại cứ như những tập phim quay trong đầu gã.
noi-dau-cua-su-giau-sang
Nỗi đau của sự giàu sang
Gã từng là chàng sinh viên say mê và nhiệt huyết. Thời sinh viên gã rất sôi nổi. Các phong trào của trường gã tham gia rất nhiệt tình. Gã còn là cây văn nghệ của trường. Sinh viên thời gã bọn con trai thường gầy còm nhom nhem nhưng gã có một thân hình rất thể thao. Nhìn chung là gã đẹp. Mỗi buổi dạ hội trường thì điệu nhảy của gã làm say lòng biết bao nữ sinh. Đó là quãng đời đẹp nhất của gã. Gã có thể làm những gì mình thích, yêu những gì mình yêu mà không phải tính toán, nâng lên đặt xuống.
Mối tình đầu của gã rất đẹp. Nàng trong sáng dịu dàng như một nhành lan rừng. Gã bồi hồi nhớ lại mùi hương bồ kết thoang thoảng bên giảng đường. Mùi hương cứ theo gã và day dứt gã. Dù bên gã bây giờ vô vàn những mùi nước hoa hàng hiệu mà không làm sao để lão quên đi cái mùi làm đau tim gã đó.
- Chúng mình chia tay đi. Mình không thể đi với nhau đến cùng đâu anh…

Em nói vậy khi cầm bằng tốt nghiệp. Em biết rõ với thời buổi khó khăn như vậy. Em ở đầu sông, gã ở cuối sông và trong khi đó hai đứa đều không có Mạnh Thường Quân nào cả. Em hiểu chia tay là phương án tốt nhất.
- Không. Anh không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Gã nói như vậy và trong lòng gã vô cùng quyết tâm. Khoảnh khắc ấy gã ngùn nhụt nhiệt huyết. Sinh tồn thật bỉ ổi. Nó dám gặt đi của gã những cái mà gã cho là quan trọng nhất với gã lúc đó. Khoảng cách, áo cơm là kẻ thù tình yêu của gã. Dự định và ước mơ của gã trở thành áng mây nơi chân trời.Gã quyết định cắt liên lạc với nàng sau lần gặp cuối.
Màu hồng trong mắt gã bây giờ đã trở thành màu xám xịt. Lão biến thành con người khác. Có một điều thật đáng sợ. Những người luôn nhìn đời màu xám thì mãi mãi nó là màu xám. Nhưng gã. Từ mây xanh mà rơi xuống đáy vực thì nó trở nên xám xịt một cách đáng sợ.
Gã bắt đầu bon chen. Gã làm tất cả để có những điều gã muốn. Gã kết hôn cùng con một sếp lớn. Gã thật may mắn. Không hiểu sao gã vừa về cơ quan thì cô con gái xinh đẹp và lúng liếng của sếp chấm ngay gã. Đêm đầu đi chơi với gã nàng đã ngã vào lòng gã. Và một đám cưới gấp gáp tiến hành. Gã ngất ngây trong niềm vui như người đang đi vào ngõ cụt bỗng gặp con đường lớn thênh thang.
Gã bắt đầu nhập vào guồng quay tiền-quyền lực và quyền lực-tiền. Gã thấm thía một điều nếu chỉ thông minh thôi không đủ. Gã thừa nhận muốn làm quan phải khôn và thông minh. Nhưng bây giờ đâu còn thiếu i-ốt nữa nên mười thằng thì đến tám thằng khôn. Số lượng người có bằng đại học kể cả học hay mua thì cũng nhiều như lợn con. Mà làm cơ hội thăng tiến chỉ có một. Tất yếu là kẻ nào muốn vượt lên thì phải có thêm điều kiện quan trọng khác nữa.
Gã cứ quay cuồng trong cái vòng xoáy ma quái đó. Hối hả chạy chọt để có những dự án nhiều khi làm xong chả dùng vào việc gì vì nó bị rút ruột quá lớn. Có khi gã cũng thấy lương tâm mình bị chó tha sau mỗi cuộc luân chuyển các bộ. Ai cũng sợ bị điều đi những nơi bất lợi cho cuộc sống gia đình. Thế là tất cả đều nháo nhào chạy. Cuối cùng luân chuyển cũng chỉ là ví dụ. Ai rồi cũng yên vị. Nó cứ như là các cuộc huy động vốn. Tiền đâu chỉ có dừng lại gã. Nó lại vận hành trong guồng máy là leo lên cao hơn nữa. Gã chỉ là một cái mắt xích trung chuyển mà thôi.
Tệ hại hơn. Gã thấy ngay chính cuộc đời của lão cũng chả ra gì. Nó cũng như cái công cụ vậy. Gã ngẫm cái thống kê quỷ quái của thằng cha nào đó nói. Việt Nam có tỷ lệ lớn sinh hoạt tình dục vì cái khác. Gã cũng vậy. Cuộc hôn nhân không tình yêu của gã nhanh chóng mất đi sự đam mê nhờ cái hoóc-môn Oxytocin quỷ quái. Thời gian, sự quen thuộc và chẳng có chút kỷ niệm tình yêu nào khiến cho cái hoóc-môn Oxytocin trong họ giảm nhanh hơn bình thường. Gã làm chuyện đó với vợ vì cái ghế của bố vợ lão, vì cái gia đình mà bên ngoài nhiều người thèm thuồng ao ước, vì cái nòi giống của dòng họ gã.
Bây giờ gã có tất cả. Tiền tài và cả cái đầu đầy sạn. Duy mối quan hệ với vợ gã thì không còn như xưa được nữa. Gã không thể cố được. Cái bút sắp hết mực của gã bây giờ thật kén giấy. Nhìn mụ vợ với cơ thể trắng lốp phì nộn lão như không còn sinh lực. Vợ gã đang ở giai đoạn đỉnh cao của một người đàn bà. Mụ đâu có chịu bó tay. Chỉ cần có tiền mụ vẫn có thể kiếm được một con đực bám váy mụ như thường. Gã biết điều đó. Gã cảm thấy nhẹ nhàng như trút được gánh nặng. Gã chợt nghĩ. Tiền của gã lại xoay vòng.
Vậy gã được gì? Những năm tháng bon chen gã không hề có giây phút thanh thản. Gã có cuộc sống đầy đủ sung sướng. Có những sơn hào hải vị giúp gã tràn trề sinh lực ư? Những rồi nó cũng theo những cuộc truy hoan mà đi mất. Thân gã lại cũng là nơi năng lượng vào và ra mà thôi.
Chiều nay con trai gã đưa về ra mắt một cô gái xinh đẹp. Cô là sinh viên của một trường đại học. Thoáng nhìn gã giật mình. Nàng của gã? Gã mơ mơ tỉnh tỉnh. Không. Đã hơn hai mươi năm rồi. Nàng đâu còn trẻ nữa. Gã giật mình khi con trai gã giới thiệu về quê hương cô gái. Đó là cái địa chỉ đã khắc sâu vào tim gã. Gã hỏi cô gái:
- Bố cháu làm gì?
- Cháu cũng đang đi tìm bố ạ. Mẹ cháu bảo. Bố cháu ở xã X. Huyện Q. Ngoại thành Hà Nội. Cháu muốn nhờ anh Nam tìm giúp. Nghe nói quê bác cũng ở đó ạ?
Gã choáng như bị ai đó bất ngờ giáng cho một cú đấm rất mạnh vào mặt.
- Bác mệt. Bác cần đi nghỉ chút đã.
Cô gái vừa về gã gọi con trai lại. Gã gấp gáp như sợ không kịp nói thì thì không có cơ hội nói nữa:
- Con không thể lấy con bé được đâu
- Tại sao thế ạ? Bố chê nhà cô ấy nghèo ư? Không có gì chia cắt được chúng con đâu – Con trai gã kiên quyết.
Gã biết là không thể ngăn cản con mình bằng bất cứ lý do gì. Gã đành nó thật:
- Nó là em gái ruột con
- Không – Con trai gã tuyệt vọng
Vợ gã nhìn mặt gã lạnh lùng và quay sang con trai:
- Con có thể lấy nó – Vợ gã tiếp tục với vẻ mặt lạnh lùng
- Thằng Nam không phải là con anh. Đến lúc tôi phải cho nó biết nguồn gốc của nó. Nó cần biết bố đẻ nó là ai – Giọng vợ gã tàn nhẫn.
Gã đưa tay chèn lên ngực như cố dằn xuống một cơn đau tê tái.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến