Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2012

Trái tim không đủ chỗ cho hai người


trai-tim-khong-du-cho-hai-nguoi
Trái tim không đủ chỗ cho hai người
Không biết tự bao giờ, tôi đã dành tất cả tình yêu thương, sự quan tâm cho mẹ con Nguyệt. Tôi đã yêu người ấy hơn cả bản thân mình. Tôi biết điều đó là sai trái nhưng không thể ngăn mình đừng làm như vậy.
Tôi đã yêu người ấy hơn cả bản thân mình
Tôi chưa kịp định thần vì cái tát tai quá đột ngột thì Thúy đã lao vào cào cấu, bứt xé, la hét. Trong mớ âm thanh hỗn loạn, gào rít ấy, tôi nhớ nhất là câu: “Các người sẽ phải trả giá. Đồ phản bội. Tao căm thù chúng mày…”. Tôi cứ ngồi yên cho Thúy trút cơn giận cho đến lúc nàng buông tôi ra, ngồi thở dốc: “Anh cút đi!”.
Đã nửa đêm, tôi không biết phải đi đâu. Mới chiều nay, Nguyệt cũng đã nói với tôi gần giống như vậy: “Anh về đi và đừng bao giờ đến đây nữa. Em và con có cuộc sống của mình. Anh hãy làm lành với Thúy. Nếu không, anh Hưng dưới ấy sẽ buồn lắm”.
Câu chuyện khởi nguồn cách nay đã nhiều năm. Hưng, người bạn thân nhất của tôi đã ra đi giữa những tháng ngày sung sức nhất của mình. Đến giờ tôi vẫn không tin mình đã mất người bạn tốt nhất. Đang hăm hở cùng nhau bàn tính biết bao kế hoạch, vậy mà Hưng đột ngột ra đi. Đôi lúc tôi vẫn mong đó chỉ là trò chơi cút bắt. Hưng trốn ở đâu đó rồi lát nữa sẽ hiện ra làm tôi giật mình.

Nhưng sự thật không thể nào thay đổi. Tôi phải chấp nhận một thực tế là Hưng không còn trên cõi đời này. Tôi nhớ hôm đó, Hưng nhờ tôi kiểm tra dùm công tác chuẩn bị sự kiện lễ kỷ niệm 20 năm của một tập đoàn lớn. Nó bảo: “Tao thấy bụng hơi khó chịu, chắc là cái bao tử lại trở chứng. Mày coi làm nốt công việc còn lại, tao vô Bệnh viện Bình Dân nhờ bà chị kiểm tra xem sao”.
Đến tối nó gọi cho tôi: “Tao nhập viện rồi. Tình hình có vẻ không tốt lắm”. Tôi tức tốc chạy vào. Trông thấy tôi, nó cười: “Sao mặt mày xanh lét vậy? Tao bệnh chớ có phải mày bệnh đâu?”. Tôi ngồi xuống cạnh nó, mắt đảo quanh: “Nguyệt hay chưa?”. “Rồi, mới ở đây về. Tao nằm chắc cũng lâu. Mày coi ngó chuyện công ty thay tao… ”. Nó dặn đủ thứ, cuối cùng mới cho biết là bác sĩ bảo nó bị ung thư trực tràng. “Mày làm gì mà mặt mày xanh lét vậy? – nó lặp lại câu nói lúc nãy – Giai đoạn đầu thôi mà. Mổ một phát là xong”.
Mấy hôm sau tôi mới biết nó chỉ nói cho tôi yên lòng chứ thật ra, bệnh nó đã di căn lên tới dạ dày. Sau phẫu thuật, nó chống chọi được 3 tháng. Bình thường nó vốn khỏe mạnh, cao ráo, đẹp trai là thế mà những ngày cuối cùng người nó gầy trơ xương, nước da nhợt nhạt, hai mắt sâu hoắm, nụ cười héo hắt. Nó gọi Nguyệt, vợ nó và tôi đến gần: “Mày coi chừng dùm vợ con tao… Nói với Thúy là tao rất tiếc khi không kịp dự đám cưới để chúc phúc cho tụi mày…”. Nguyệt cố nén nhưng rồi cuối cùng cũng gục xuống ôm mặt khóc. Tôi cũng khóc. Nó cũng quay đi lau nước mắt…
Ba đứa chúng tôi chơi thân với nhau từ khi còn học ở trường cấp 3 ngoài Nha Trang. Tốt nghiệp đại học, nó và Nguyệt cưới nhau, còn tôi vẫn thui thủi một mình. Đi làm được 3 năm, nó nghỉ việc ở một công ty nước ngoài về lập công ty tổ chức sự kiện và kéo tôi về làm chung. Công việc đang tiến triển tốt đẹp thì nó lại bỏ hết tất cả mà ra đi…
Đám tang Hưng xong, Nguyệt bảo tôi: “Mọi chuyện ở công ty, em trông cậy vào anh với Thúy. Giờ đây, em không còn tâm trí để làm việc gì nữa cả…”. Cái khoảng trống mà Hưng để lại cho chúng tôi quá lớn. Ngày trước có nó, đi đâu, làm gì cũng rậm đám; nó hô hào cái gì thì ai cũng hưởng ứng làm theo. Nó mạnh mẽ, quyết đoán; làm cái gì cũng dứt khoát. Thành công nhiều nhưng thất bại cũng không ít. Nhưng có nó, tôi luôn thấy an tâm, cứ xốc tới mà làm.
Giờ chúng tôi như rắn mất đầu. May mà tôi có được cô người yêu giỏi giang. Thúy đã cáng đáng tất cả. Em còn đưa về một người anh họ để phụ trách marketing. Có lẽ Hưng phù hộ cho chúng tôi nên công ty ngày càng ăn nên làm ra, khách hàng phải xếp lịch chờ đợi.
Cho đến một ngày, Thúy bảo tôi: “Em muốn phân chia lại cổ phần của công ty. Hồi trước chủ yếu là vốn anh Hưng bỏ ra, nhưng sau khi anh ấy mất, làm cho công ty đứng vững và phát triển là công sức của em…”. Tôi thấy Thúy nói có lý nên bàn với Nguyệt. Nghe xong, Nguyệt cũng đồng tình và còn muốn chia đôi phần vốn của công ty cho tôi và Thúy. Trong khi tôi còn chần chừ thì Thúy đã vồ vập: “Nguyệt đúng là bạn tốt của tụi mình. Nhưng nói thì nói vậy thôi, chứ mình vẫn là người làm công cho vợ chồng Nguyệt mà”.
Không bao lâu sau, lấy lý do sức khỏe và bận chăm sóc con, Nguyệt xin rút khỏi ban điều hành công ty. Không gặp nhau ở công ty nhưng tôi vẫn ghé qua nhà thăm hai mẹ con Nguyệt. Thằng nhóc càng lớn càng giống Hưng. Nó thiếu hơi cha nên thấy tôi là đeo dính. Về phần mình, không biết tự bao giờ, tôi đã dành tất cả tình yêu thương, sự quan tâm cho mẹ con Nguyệt. Tôi đã yêu người ấy hơn cả bản thân mình. Tôi biết điều đó là sai trái nhưng không thể ngăn mình đừng làm như vậy. Dù Nguyệt đã dứt khoát từ chối nhưng tôi nghĩ, nếu có người phụ nữ nào khác trên đời phù hợp với tôi thì người đó phải là bản sao của Nguyệt. Một người phụ nữ thông minh, hiền dịu, hết lòng với bạn bè…
Tôi không biết phải làm gì bây giờ. Tôi đã rời xa một người và bị một người rời xa…
Còn với người bạn thân nhất của mình, tôi đã lỗi đạo bạn bè… Mỗi lần đứng trước di ảnh Hưng, tôi lại không dám nhìn thẳng vào mắt bạn. Tao đã sai rồi, phải không Hưng?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến