Có ai nói cho ta biết rằng ta phải mất bao nhiêu thời gian đủ để xóa đi trong tiềm thức những hình ảnh của người?
Đời vẫn trôi đi theo những qui luật tất yếu của cõi trần, người vẫn mãi chạy theo những mong muốn của kiếp sống nhân gian. Đó là lẽ tự nhiên thôi. Chỉ có mình ta cứ mãi ngủ quên trong cơn mơ làm u mê lý trí.
Đời trách ta sao cứ mãi nhớ một người không đáng nhớ.
Đời trách ta sao không mạnh mẽ đứng lên và tìm về một yêu thương khác.
Người hãy cứ đi đi, trên con đường hạnh phúc mà người đã chọn. Ta trả lại hết cho người. Trả lại những yêu thương vay mượn. Trả lại những lời hứa hẹn dối lừa. Trả lại cho người những thứ mà người đã nhẫn tâm mang đến cho ta. Trả lại cho người, những toan tính, những so sánh hơn thiệt, những cân đo đong đếm ngay cả trong tình yêu. Ta thấy tội nghiệp người hơn là tội nghiệp bản thân mình, vì cứ luôn phải tính toán, cứ luôn phải chạy theo một bóng hình, rồi lại một bóng hình khác tốt hơn,… Trả lại cho người như thế đó, người hãy đi đi và đừng bao giờ nhìn lại, đừng bao giờ xem ta là món nợ ân tình. Ta không cần lòng thương hại, cũng không cần những yêu thương ban bố…
Trả cho người tất cả, nhưng xin được giữ cho riêng ta nỗi nhớ mà từ lâu người đã phủi tay ruồng rẫy…
Đời có thể trách ta nhiều thứ… Ta không thể trách đời, bởi đời luôn đứng ở thế trung lập và nghiêm chỉnh để phán xét hành động của một con người. Ta cũng đâu thể trách người, bởi nào có quyền lực nào đủ lớn để bắt một người nhất thiết phải yêu một người mãi mãi. Ta chỉ có thể trách bản thân ta không sáng suốt trong tình cảm, ta trách bản thân ta không đủ mạnh mẽ để vượt qua, để trước đây đã không đủ vô tình để quên đi một bóng hình…
Nhưng dù sao ta cũng cảm ơn đời, và cả người nữa, đã cho ta một cơ hội để yêu, để khóc vì tình yêu dù tình yêu đó không êm đềm như một giấc mơ…
Giờ đây thì khác nhé, lần cuối cùng, ta viết Blog cho người...
Ta đã lãng quên người một thời gian. Thật sự lãng quên... Hôm qua có người nhắc cho ta về người nên tự nhiên ta thấy tim mình... Hơi giật mình. Mà người đó lại là... Thôi, ko quan trọng.
Ta cần phải sống vì hiện tại mà. Ta cần phải sống cho chính ta chứ!
Người đi nhưng người đừng nghĩ rằng khi ra đi là sẽ khiến trái tim ta đi theo... Nhầm rồi nhé, ko như vậy đâu!
Ta sẽ sống hạnh phúc cho người xem. Giờ đây ta thấy người thật ngu ngốc, thật đáng thương, thật đấy, sau này, sẽ có lúc người hối hận, ta tin vào điều đó.
Ta luôn giữ thể diện cho người, nhưng cái não của người quá phẳng để biết những điều đó...
Buồn đau qua đi, ta nhận ra, ta đúng khi kết thúc quá khứ như thế này... Ta thấy ta vẫn còn dũng cảm lắm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét