Và giờ này, như anh nói, anh đã có người con gái khác đang ở bên cạnh - không phải là em.
Em đã đau, đau lắm, thật sự đau anh ạ. Tim em bây giờ như muốn vỡ tung ra mà thôi. Giờ thì chúng ta thật sự đã kết thúc, điều mà em chẳng hề mong muốn. Em đã khóc, khóc quá nhiều, để giờ đây nước mắt em chẳng rơi được nữa. Em đã cố gắng níu giữ một chút tính cảm gì đó ở anh, nhưng anh không cho em có cơ hội làm việc đó. Cái cách mà anh bỏ rơi người khác cũng tàn nhẫn lắm anh biết không? Nhưng em không có quyền trách anh mà tất cả là do em, tại em thôi và giờ thì em phải chịu nỗi đau này một mình. Cũng đúng thôi, em có tư cách gì mà oán trách ai.
Trong tình cảm hoặc là cho rất nhiều, hoặc là nhận rất nhiều. Vậy thôi. Khi mà mình yêu một ai đó và khi nghĩ về một ngày không còn có họ nữa cũng làm mình muốn ngạt thở. Nếu anh để ý một chút, thì sẽ nhận ra đau và tổn thương là hai khái niệm hoàn toàn khác xa nhau. Em đã tự nhủ với mình rất nhiều lần, nếu anh không yêu thương em, thì em sẽ yêu thương anh thật nhiều, để đủ cho cả hai. Nếu quá khứ chúng ta đi chung một con đường, thì hiện tại, chúng ta ở hai nẻo đường khác nhau. Nếu quá khứ chúng ta yêu nhau sâu đậm, thì hiện tại chúng ta đã từng yêu nhau. Nếu quá khứ tình yêu với anh là màu của hạnh phúc, thì hiện tại có lẽ tình yêu với anh là màu của kỉ niệm. Em đã hiểu....
Gửi anh, người bây giờ không còn là của em nữa. Em là một người luôn luôn làm theo ý thích của mình và tất nhiên là em không để ý đến cảm giác của người xung quanh. Những người đã đến với em, đã yêu em đều nói em vô tâm. Nhưng đó chỉ là vỏ bọc mà em thể hiện ra bên ngoài, em cũng là một con người, cũng có cảm xúc yêu thương nhưng ai biết được điều đó đâu! Anh cũng không ngoại lệ.
Khi yêu anh, em hờ hững lạnh lùng, làm anh khóc. Em không hề muốn làm anh bị tổn thương như thế một chút nào vì hơn hết là em yêu anh. Nhưng khi yêu, em dường như đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng mà giờ chẳng thể nào cứu vãn được nữa. Em cứ nghĩ yêu một ai đó em nên thể hiện tình cảm của mình ở mức vừa phải để khi đỗ vỡ em không phải đau. Em đã nhầm rồi. Em không như những người khác, em không thể hiện yêu thương được bằng lời mặc dù em rất muốn. Em muốn lắm anh ạ, để anh và người ta biết em yêu anh như thế nào. Nhưng em không làm được mà chỉ dám thể hiện tình yêu qua những entry blog như thế này thôi.
Em sợ khi mình nói nhiều sẽ làm anh nhàm chán rồi anh sẽ chẳng yêu em nữa. Nhưng em không nói ra thì kết cục bây giờ em cũng chẳng còn là gì trong tim anh nữa. Em có thể tha thứ tất cả - cả những việc dường như một người con gái chẳng thể nào tha thứ được, vì anh. Anh có quyền lựa chọn giữa em và "chị ấy". Nhưng anh đã chọn "chị ấy" - người anh nói - anh cần có trách nhiệm và chút gì đó gọi là tình yêu. Vậy em không đáng để anh yêu, không đáng để anh thể hiện trách nhiệm tình yêu???
Quãng thời gian chúng ta yêu nhau chẳng lẽ lại không bằng được thời gian ngắn ngủi anh và "chị ấy" bên nhau sao??? Anh không thấy có lỗi với em sao??? Cũng phải thôi, anh làm gì có lỗi, lỗi là do em đã đẩy anh đến với "chị ấy". Anh đã trách em sao không níu kéo anh, nhưng hơn một lần em đã đưa tay ra níu giữ anh, níu giữ tình yêu này và em nhận lại được gì chứ ? Chẳng phải là sự thẫn thờ chờ đợi mỏi mòn một tin nhắn trả lời sao? Lúc đó em đã hình dung ra nhiều viễn cảnh vì sao mà anh không trả lời em. Nhưng đến hôm nay thì em biết rồi anh ạ, lúc đó anh đang ở bên chị ấy thì làm sao có thể quan tâm đến em. Sự thật đôi khi quá phũ phàng anh nhỉ!
Tim em chùng xuống một nhịp, thoáng cảm giác nhói đau, nỗi đau chưa bao giờ em phải trải qua - cho đến hôm nay. Thì ra là vậy. "Chị ấy" đã là người yêu của anh rồi. Nhanh thật đấy, em không nghĩ là có thể nhanh như vậy đâu. Tim em như ngừng đập, cảm giác có cái gì đó chạy dọc cơ thể, dường như là đau tột cùng. Thà rằng anh cứ nói toẹt ra ngay từ đầu anh chẳng còn yêu em nữa, có lẽ em đã chẳng phải hi vọng cho đến tận ngày hôm nay. Lúc đó em cũng sẽ đau nhưng ít thôi. Còn bây giờ thì em thật sự bị tổn thương rồi.
Em rất muốn nắm chặt lấy sợi dây hạnh phúc vô hình giữa em và anh. Nhưng dường như đã quá mong manh. Là đôi tay em không đủ sức níu kéo hay vì quyết tâm ra đi của anh quá lớn. Nếu không có ngày hôm qua thì đã chẳng có ngày hôm nay. Nếu không yêu anh và bị anh thuyết phục để rồi mất đi sự kiên định của mình, thì em đã không ngồi đây để khóc. Em lúc nào cũng nhớ anh, ngay cả khi ngồi kề bên, thì cũng thấy nhớ rất nhiều. Nhớ như lá nhớ cành, nhớ như việc người ta không thể quên thở trong từng giây một. Nỗi nhớ ấy hiển nhiên như một ngày phải có sáng và tối, như phải có mặt trăng và mặt trời. Em nhớ anh nhiều như vậy đấy.
Em thường tự an ủi bản thân rằng, không phải anh không yêu em đâu, không phải anh bỏ mặc em đâu. Chỉ là, anh đang quan tâm em, thương em theo cách mà anh muốn. Dù nó không ngọt ngào, không dịu dàng mà là cay đắng, nhưng em đã giữ cho mình một niềm tin kiên định rằng, một ngày nào đó anh sẽ nhận ra em quan trọng biết nhường nào, rằng chỉ cần có em thôi, anh sẽ đủ sức vượt qua tất cả. Có lẽ em sai rồi. Phải không ???
Và giờ thì em hết kiên nhẫn để tin như thế rồi. Đối mặt với sự thật và tỉnh táo lại đi thôi. Chẳng cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa. Em đã khóc rất nhiều. Cho những kỉ niệm của chúng ta, cho những yêu thương đong đầy em gửi về anh trong vô vọng. Nhắm mắt em nhớ anh. Mở mắt em nhớ anh. Đến một nhịp thở cũng làm em đau. Khi anh yêu thương một ai đó thật nhiều, thì khi không thể nhìn thấy, không thể nghe giọng người ấy sẽ làm anh bất an và sợ hãi. Và nhớ thương rất nhiều. Đến nỗi chỉ muốn khóc òa lên thôi.
Có những nỗi đau anh gây ra cho người khác, anh không nhận ra, không có nghĩa là nó không tồn tại. Nhưng không cần phải xin lỗi em đâu. Em chẳng bao giờ trách cứ anh cả, vì khi yêu một ai đó, là trao chọ họ quyền được làm đau mình. Hãy để em tự xin lỗi bản thân mình, anh nhé!
Em thường tự hỏi mình: “Mày có thể yêu anh ấy đến mức nào?”. Giờ thì em có câu trả lời rồi. Em có thể yêu anh nhiều đến khi tình yêu trong em đủ lớn, để có thể rời xa. Đủ can đảm, để buông tay một người em yêu hơn bản thân mình. Có lẽ em phải học cách quên đi một người thật sự. Em sẽ không quan tâm đến cuộc sống của anh nhiều như trước nữa. Nhưng vẫn có thể em sẽ dõi theo và ủng hộ bước chân anh đi một cách thầm lặng. Em sẽ không quan tâm đến sức khỏe của anh bằng cách lo lắng việc anh rượu bia với bạn bè, việc anh ăn hay ko ăn..., vì em biết đã có "chị ấy" thay em làm việc đó. Em không nhớ đến anh không có nghĩa là em sẽ quên anh đâu.
Lúc nãy, em nói rằng sẽ học cách quên anh là em nói đùa đấy. Em chẳng muốn quên anh, chỉ là sẽ yêu anh ít hơn thôi. Nghĩa là mỗi ngày trôi qua, hôm nay - của hiện tại- em sẽ yêu anh ít hơn hôm qua - của quá khứ - một chút. Thế nhé, hãy cứ yên tâm và tin yêu vào tình yêu thì hiện tại của anh đi nhé! Còn em, em chấp nhận buông tay… và … làm tình yêu của … thì quá khứ... Em cũng cảm ơn anh đã cho em biết những người xung quanh em quan trọng như thế nào. Giờ thì em có thể thoải mái chia sẻ với họ tất cả. Điều mà trước đây em chẳng làm được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét