Lặng nghe tiếng gió qua thềm
Ngân lên khúc hát êm đềm ngày xưa
Bầu trời thấm những cơn mưa
Đưa bàn tay đón cho tròn tình yêu
Để rồi chợt thấy cô liêu
Mỗi khi đông đến gió hiu hiu buồn
Vì lỡ nói tiếng yêu
Bỗng nghe... lòng anh nghẹn lại
Mỗi khi ngồi và nhớ đến em
Như khúc ca lỡ mang theo lời hát
Như ánh trăng vàng hời hợt buổi đêm Đông
Như tiếng chim ngân mỗi lúc em gần
Nghe khắc khoải lòng sao lạc lõng
Nghe tiếng sóng chợt trào dâng
Bâng khuâng nhớ nụ cười
Mỗi ánh mắt và mùi hương
Mãi vấn vươn trên làn tóc rối
Mỗi khúc ca nào em đã gửi trao
Để rồi vì sao… không khi nào khuất bóng.
Nếu cho thời gian quay trở về lúc ấy
Anh không nói rằng anh lỡ yêu em
Bởi vì em mãi là cô bé ngốc
Anh sẽ nói rằng… anh rất yêu em.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét