Tôi chưa bao giờ có ý chia sẻ câu chuyện của mình. Nhưng những ngày qua tâm trạng của tôi rất khó chịu, đau khổ khi 10 năm gắn bó sâu đậm với mối tình đầu đã bị anh phụ tình.
Yêu anh, tôi đã yêu hết lòng. Tôi đã yêu anh, một con người xa lạ nơi đất Sài Gòn. Tôi nhận lời yêu anh chỉ sau 12 ngày và chỉ vài lần gặp mặt. Tôi chẳng biết gì nhiều về anh, vậy mà tôi đã yêu anh, kẻ Bắc người Nam. Ngày yêu anh, tôi còn là sinh viên nghèo lắm. Tình yêu của chúng tôi gắn liền với chiếc xe đạp của tôi. Mỗi lần đi chơi anh đều đưa tôi về rồi anh bắt xe ôm về lại. Anh như không biết mệt làm tôi rất cảm động. 8 tháng yêu nhau, anh quyết định sang Nhật 3 năm, ngày đó tôi còn chưa có điện thoại, vậy mà vẫn cố gắng giữ liên lạc với anh. Tôi gửi cho anh không biết bao nhiêu cái mail nhưng không ai hồi âm. Thỉnh thoảng 1 tháng tôi mới đủ tiền mua card gọi cho anh nhưng chỉ khoảng 15 phút thôi mà thật ra có nói được gì đâu ngoài việc tôi khóc và nhớ anh. Mất liên lạc bao nhiêu lần vậy mà ông trời đã không phụ sự cố gắng của tôi.
Rồi cũng đến ngày anh về nước. Chúng tôi gặp lại nhau trong Sài Gòn, tôi vui lắm sau bao tháng ngày xa anh. Tôi cũng ra nhà anh ở ngoài Bắc chơi hai lần sau đó. Đây cũng là thời gian tôi sắp ra trường. Trong mắt anh thì tôi luôn đẹp, tôi hiền, thật thà, thông minh, giỏi giang và dù sống ở thành phố nhiều năm nhưng tôi chẳng thay đổi mình. Vì vậy dù ai có nói gì, anh vẫn cứ yêu tôi. Còn ở gia đình tôi, ba tôi cũng phản đối quyết liệt tôi quen anh, chỉ vì anh là người Bắc. Với ba, người Bắc đều xấu xa, ba đã cấm tôi quen anh khi chúng tôi mới quen nhau chỉ 1 tháng. Nhưng tôi không bao giờ khuất phục vô lý như vậy. Và thế là, chúng tôi đã yêu nhau 10 năm nay.
Cứ khoảng nửa năm, anh vào vào Sài Gòn thăm tôi một lần. Cuộc sống cuả tôi lúc này cũng không tệ, tôi đã cân bằng trở lại. Tôi sống, làm việc và lo cho gia đình từ lúc tôi bắt đầu đi làm vì gia đình tôi rất khó khăn. Tôi đi làm rất gần chỗ anh ở nên buổi trưa và chiều tối tôi đều ghé qua. Thỉnh thoảng tôi ở lại với anh. Rồi dần dần chúng tôi sống chung với nhau chẳng khác nào vợ chồng. Anh chưa xin được việc nên việc nhà anh làm từ a đến z. Tôi vừa phải lo cho anh vừa phải lo cho gia đình tôi, cũng có đôi lúc tôi thấy mệt mỏi nhưng vì yêu anh, tôi cố gắng được.
Có mấy lần anh đi làm nhưng tôi thấy thương anh vì quá cực, anh cũng không phải to khoẻ gì. Thế nên cứ để 1 mình tôi làm, mình vẫn sống thoải mái. Gần 3 năm như thế, tôi rất vui và hạnh phúc khi có anh bên cạnh. Anh chưa làm gì nhiều cho tôi, nhưng cái tình cái nghĩa thì vẫn nặng, chúng tôi kề vai áp má, sướng khổ có nhau, lúc đau ốm bệnh tật anh là người bên cạnh lo lắng cho tôi.
Khi tôi bệnh, anh thức cả đêm chăm cho tôi, nấu cháo cho tôi, ra vào bệnh viện lo cho tôi. Thậm chí có lần anh đốt tay mình để lấy hơi nóng xoa bụng cho tôi làm tôi cảm động tôi nhớ mãi. Tôi với anh sống không ràng buộc gì nhưng tôi vẫn nguyện lòng yêu anh, đến với anh. Anh cũng coi tôi như vợ anh. Anh là người làm tôi tin có chân tình, và tôi càng quyết tâm phải cùng anh làm nên kỳ tích để một ngày chúng tôi sẽ là một gia đình hạnh phúc nắm tay nhau đi suốt cuộc đời.
Mãi sau này, vì lý do gia đình anh phải về. Tôi sống lay lắt 1 mình, chán nản, tôi cứ nấn ná ở lại với hy vọng anh sẽ vào với tôi. Tôi không ngăn anh về vì tôi biết tâm trí anh cũng hướng về gia đình và chưa có quyết định lập nghiệp trong Nam. Thời gian này, tôi cũng hay về quê vì tôi không chịu nổi sống 1 mình không có anh bên cạnh. Được vài tháng, tôi quyết định trả phòng về quê. Anh đã bay vào để giúp tôi dọn phòng. Cái gì bán được tôi bán hết, một số đồ đạc gửi về quê và lần đó tôi theo anh ra Bắc chơi luôn.
Ra Bắc, tôi ở khách sạn vì không dám về nhà anh. Tôi sợ bố mẹ anh vì họ nói chúng tôi rằng quen lâu rồi đến được thì đến, không thì nên chia tay để anh về quê ổn định cuộc sống. Tôi cứ nghĩ kệ bố mẹ, quan trọng là anh và tôi yêu nhau, khi nào muốn cưới thì cưới, tôi sẽ đưa anh về nhà luôn. Vì tôi sợ ba tôi, vì tôi còn nặng gánh gia đình, vì tôi chưa muốn lập gia đình sớm nên hai đứa cứ như thế. Lần đó, tôi với anh quyết định gọi cho bố mẹ anh để xin phép cho tôi về nhà anh lần nữa. Lần này, bố mẹ anh lại hối thúc cưới xin.
Rồi tôi về lại Sài Gòn. Anh vẫn thường chạy vào thăm tôi. Tết năm ngoái, anh dành cả 3 tuần vào và đưa tôi đi chơi. Và dịp lễ 30/4, tôi lại ra nhà anh. Bố mẹ anh lại hối tôi dẫn anh về ra mắt bên nhà mình. Tôi lại viện lý do anh chưa chịu cưới vì chưa có nhiều tiền nhưng thực chất là tôi chưa muốn. Ở nhà anh, tôi thấy không thoải mái, không có nhiều thời gian bên cạnh anh, không được đi chơi, thế là tôi lại đòi về. Anh năn nỉ không được và chúng tôi đã cãi nhau. Tôi bực tức nên đòi chia tay. Trước mặt gia đình anh, tôi kể tội anh làm anh tự ái. Anh vì bị chạm sĩ diện nên bảo chia tay thì chia tay. Tôi đòi đi về Nam bằng được dù mẹ anh khuyên ngăn. Nhưng ra khỏi nhà là hai đứa lại đã làm lành rồi. Anh cứ thuyết phục tôi ở lại nhưng tôi vẫn không đồng ý. Tôi ở lại khách sạn vài ngày sau đó và về quê.
Về lại quê, tôi mong nhớ anh từng ngày. Lúc này anh đã ổn định công việc nên không có ngày nào nghỉ. Anh cũng không dám đi vào Nam nhiều như trước vì sợ bố mẹ mắng. Thế là mãi đến 2/9 anh mới vào thăm tôi 2 ngày. Chúng tôi lại có những ngày vui vẻ, hạnh phúc nhất. Anh hẹn thề với tôi là anh sẽ vào Nam, hãy cho anh thời gian để thu xế. Tôi đã tin yêu anh nhiều hơn. Dù không thể gặp nhau, nhưng lòng tôi luôn ấm áp, tôi thấy mạnh mẽ trên những bước đường tôi đi. Anh ngày nào cũng điện thoại quan tâm dõi theo tôi. Tôi hạnh phúc lắm.
Anh hứa Tết vừa rồi anh vào, tôi trông ngóng anh từng ngày. Nhưng rồi anh cũng không vào được và Noel anh vẫn gửi quà cho tôi. 8 tháng sau tôi mới ra thăm anh lại. Một tuần bên nhau, tôi càng thương anh hơn. Tiễn tôi lên máy bay mà anh đã khóc. Chỉ đơn giản tôi nghĩ anh khóc vì thương tôi, không muốn xa tôi. Anh hứa sẽ vào Đà Nẵng dịp 30/4 này rồi vào luôn với tôi để tạo dựng cuộc sống trong này.
Vậy mà mọi thứ hoàn toàn thay đổi ngay sau đó. Người nhà anh vì biết tôi ra nên đã gọi điện vào thông báo anh đã quen người con gái khác và bảo rằng anh đã bị hỏi vợ khi Tết xong. Tôi bị sốc lắm, hỏi anh nhưng anh không nhận. Tôi vẫn tin anh hơn, người tôi yêu 10 năm nay. Anh nói mọi người nói vậy để muốn tôi bực tức mà chia tay anh, vì lâu nay họ muốn anh lấy vợ ngoài này. Tôi đã tin anh rất nhiều nhưng cũng đa nghi. Anh bắt đầu không muốn nghe điện thoại tôi mỗi khi tôi gặng hỏi. Anh vẫn khăng khăng anh không quen ai, yêu ai và chỉ yêu mình tôi thôi.
Tôi lấy can đảm để gọi cho bố anh thì ra sự thật đúng là vậy. Bố nói trước khi đi hỏi vợ cho anh, bố cũng gọi cho tôi nhưng vì tôi không nghe máy, gia đình tưởng 2 đứa mình chia tay rồi, anh cũng nói với gia đình anh vậy. Tôi thật sự không tin nổi, anh đi làm từ sáng đến tối và luôn nhắn tin, điện thoại cho tôi thì lấy đâu ra thời gian anh hẹn hò với người khác. Vậy mà giờ đây....
Tôi điện thoại cho anh liên tục, nhắn không biết bao nhiêu tin cho anh nhưng anh vẫn không trả lời vì anh biết tôi đã biết sự thật. Tôi đau lắm. Cả tuần rồi tôi phát ốm vì quá suy sụp. Tôi thức trắng đêm điện thoại cho anh và quyết định phải bay ra Bắc gấp.
Tôi ra nhà anh thì không có lúc nào được riêng 2 đứa để nói chuyện với nhau. Trước mặt người lớn, anh vẫn nói yêu tôi, nhưng từ giờ anh không thể yêu tôi được nữa, anh không sống cho anh, anh phải vì gia đình vì dòng họ bởi anh là trưởng tộc. Anh không yêu người con gái kia nhưng anh phải có trách nhiệm vì đã ăn hỏi với người ta. Vậy trách nhiệm của anh với tôi thì sao? Tôi khóc lóc, tức giận định bay về luôn nhưng không có vé máy bay. Khi có riêng 1 mình tôi thì anh vẫn nói anh chưa cưới thì mọi việc vẫn có thể giải quyết, tôi yên tâm về đi nhưng đừng nói ai.
Tôi trả hết cho anh tất cả kỷ vật tôi giữ từ ngày mới quen. Anh cũng trả cho tôi tấm hình của tôi anh cất trong ví đã 10 năm nay. Tôi đau đớn mà xé nát. Anh chạy đi bỏ lại tôi, tôi đã chạy theo anh khóc lóc, níu kéo. Anh nói vì xa tôi anh thiếu thốn tình cảm, anh cần có 1 người bên cạnh, gia đình thúc anh lấy vợ mà tôi lại không chịu ra nên anh lấy vợ. Anh không thể nói với tôi vì anh rất yêu tôi.
Trên đường tôi đi, anh chỉ nhắn 2 cái tin nói xin lỗi và tôi không cần đổi số, anh sẽ không gọi phiền tôi đâu. Tôi chỉ biết khóc thôi. Tôi đơn độc, mệt mỏi, bao nhiêu ngày không ăn, không ngủ, tôi chỉ mong sao có thể về thành phố. Về thành phố, anh vẫn gọi và nhắn tin cho tôi thật nhiều. Anh nói rằng tôi hãy quay lại để đưa anh đi, vì anh rất yêu tôi chứ không thương người kia. Bố mẹ anh vì thương tôi nên gọi động viên, bố cũng hoãn đám cưới lại để cho tôi cơ hội kéo anh vào đây. Một tuần qua, tôi đầy đoạ bản thân mình, tôi mất bình tĩnh, gọi hối thúc anh. Phải nói rằng anh đã thay đổi rất nhiều, anh so sánh tôi với người kia. Anh nói gia đình dòng họ người ta thương anh, còn nhà tôi thì ghét anh. Họ biết anh với tôi vậy vẫn chấp nhận anh.
Tôi đau đớn thậm chí muốn mình bị điên hay chết đi để anh sẽ chạy vào thăm tôi. Tôi yêu mái tóc dài vì anh thích vậy nhưng tôi đã cắt tóc ngắn rất ngắn rồi. Thậm chí tôi nói với mẹ anh cho tôi ra nhà anh ở 1 thời gian để quan tâm chăm sóc anh, chứ ở xa tôi không thể tâm sự chia sẻ với anh được hoặc tôi chỉ ra ở gần nhà anh thôi. Đến mức tôi cũng có thể sinh 1 đứa con lúc này, nhưng không phải để giữ lấy anh. Mà vì bao nhiêu năm nay, anh quan trọng với tôi, giúp tôi mạnh mẽ trong cuộc sống, tôi muốn không có anh thì tôi có con để có nghị lực sống và yêu thương con.
Tôi đã suy nghĩ cả đêm qua rồi nhắn cho anh cái tin rất dài. Tôi yêu anh rất nhiều, giờ tôi không muốn làm gì nữa. Tôi sẽ buông anh ra để anh có cuộc sống mới tốt hơn. Dù anh có lý do gì, tôi vẫn tôn trọng anh, miễn là anh hạnh phúc, khoẻ mạnh. Tôi biết 1 điều, nếu anh cần tôi chia sẻ, giúp đỡ hay nếu tôi biết anh gặp chuyện gì, tôi sẽ chạy đến lo cho anh. 10 năm, không dễ dàng với tôi chút nào nhưng hôm nay tôi đã quyết tâm không làm gì nữa. Đó không phải tôi hết hy vọng, chỉ đơn giản tôi mong anh hạnh phúc và sẽ dõi theo bước đường anh đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét