Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012

Đánh mất tất cả vì quá yêu anh

Tôi lao vào yêu anh, dâng hiến cho anh tất cả mà quên cả cổng trường đại học trước mắt.

Quen nhau được sáu năm, đó không phải là quãng thời gian quá dài nhưng cũng không phải là ngắn đối với hai người yêu nhau mà bị gia đình ngăn cấm như chúng tôi. Tưởng chừng như đến được với nhau khó khăn, chông  gai như vậy thì sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa... vậy mà anh đã vội vàng bỏ tôi ra đi chẳng một chút luyến tiếc, nhớ thương. 

Vốn là một cô gái ngoan hiền, học giỏi có tiếng trong trường, tôi luôn được thầy cô, bạn bè quý mến. Ngày đó, tôi là tấm gương sáng cho các em học hỏi, trong dòng họ, tôi luôn là mục tiêu cho các em phấn đấu. Hàng xóm cũng vậy, ai cũng mong con mình học giỏi, ngoan hiền như tôi là mãn nguyện lắm rồi. 

Cứ tường tôi sẽ như thế mà dễ dàng bước vào ngưỡng cửa đại học và tương lai tôi sẽ luôn sáng ngời. Nhưng có ai ngờ đâu, khi gặp anh trong năm học cuối cấp, tôi đã yêu anh, yêu không một tính toan, so đo. Mặc dù vẫn biết là năm cuối cấp rất quan trọng, nó quyết định đến tương lai của tôi nhưng tôi không thể nào làm chủ được cảm xúc của mình. Tôi dường như bị một con thuyền cảm xúc xô mạnh và cuốn đi, không tự chủ, không phương hướng, mặc cho cảm xúc yêu thương cứ dâng trào. 

Tôi muốn yêu thỏa thích, muốn được ở bên anh, muốn được anh yêu. Nhưng khi gia đình biết chuyện, hình tượng của tôi trong mắt mọi người dường như sụp đổ bởi tôi đã hoàn toàn thay đổi, không còn là cô bé ngoan hiền, học giỏi như trước nữa. Tôi không quan tâm đến những lời khuyên của ba mẹ, anh chị, bạn bè, tôi lao vào yêu anh dù biết rằng anh không như tôi.
Đánh mất tất cả vì quá yêu anh, Bạn trẻ - Cuộc sống, tinh yeu, chuyen tinh yeu, dang hien, cai ngan vang, dai hoc, hanh phuc, chuyen ay, trinh trang, bao, tinh yeu nu gioi, tinh yeu gioi tre, 9x
Tôi không thể nào trở về cuộc sống bình thường như trước kia của mình (Ảnh minh họa)
Anh không còn đi học, không cùng chí hướng, hai người sống hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Tôi mù quáng đến nỗi không còn biết đâu là đúng, đâu là sai nữa, tôi chấp nhận bỏ tất cả để theo anh và gia đình, bạn bè, tương lai lúc bây giờ chẳng có ý nghĩa gì trong tôi nữa. Với tôi, không có gì quan trọng hơn anh, không giây phút nào hạnh phúc hơn khi được bên anh. Và một điều mà bây giờ tôi mới tự hỏi lại chính mình rằng, liệu anh có như tôi không? Anh có yêu tôi như tình yêu tôi đã dành cho anh ấy không? Liệu tình yêu đó có thực sự chân thành hay anh chỉ như“chiếc lá bị cuốn theo chiều gió”.

Tôi đã khiến mọi người trong gia đình phải đau khổ, thất vọng vì tôi. Tôi bỏ mặc tất cả những lời khuyên răn của mọi người để theo anh… để rồi khi tôi đã dâng hiến cho anh tất cả, đã mất đi tương lai rạng rỡ, niềm tin của gia đình, danh dự của bản thân thì anh lại lạnh lùng bỏ mặc tôi lại một mình.

Đấy là một lần trong lúc tức giận, tôi đã than vãn: “Cũng vì anh mà em đã mất tất cả”… Khi nghe được những điều đó, anh đã không động viên, an ủi tôi như những lần trước mà anh đã lạnh lùng nói lời chia tay. Anh cũng không một lần nghĩ đó là lỗi của mình, không một lần năn nỉ, không một hành động nào để giữ tôi lại… mà thản nhiên nói rằng: “Em hãy cứ đi đi! Hãy tìm con đường tốt hơn cho chính bản thân mình”.

Anh vô tình, vô tâm đến lạ lùng… khiến trái tim tôi như ngừng thở khi bị anh đối xử phũ phàng như vậy! Tôi ngồi một mình nhìn lại mình, nhìn lại những gì mình đã được và mất, nhớ lại những lời của mọi người đã khuyên bảo… để rồi tôi chợt nhận ra rằng, tôi không còn là tôi, một đứa con gái ngoan hiền, giỏi giang như ngày nào!

Thật sự là khi yêu, chẳng ai có thể biết được lòng dạ đối phương thế nào! Và với những người không biết quý trọng gì ngoài những cảm xúc của chính bản thân mình lại càng dễ bị cảm giác yêu thương đánh lừa. Để rồi, khi tất cả đã sáng tỏ trong tim mình thì cũng là lúc tôi nhận ra mình đã mất tất cả.

Sau khi rời xa tôi, anh vẫn vui vẻ sống, vẫn yêu thương bao cô nàng khác, còn tôi, tôi như một kẻ vật vờ, mất hết niềm tin vào tình yêu và cuộc sống. Dù có cố gắng đến mấy đi chăng nữa, tôi cũng không thể nào trở về cuộc sống bình thường như trước kia của mình. Tôi chỉ ao ước giá như được quay lại những tháng ngày khờ dại ấy, tôi sẽ không bao giờ lựa chọn người đàn ông bội bạc ấy, để bỏ lại sau lưng tất cả tương lai, hạnh phúc…

Tôi không biết đến bao giờ mình mới có thể lấy lại được nụ cười vui vẻ, hồn nhiên như thuở nào!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến