Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012

Bình yên em nhé!


Đời em nhẹ tênh, mọi người đều bảo thế với những gì đến rồi đi qua, một cuộc sống sung túc, ấm êm, tình tiền không dám gọi là quá đủ đầy, nhưng trên bình diện chung của xã hội đó là sự ao ước của không ít người, mỉm cười, em hài lòng với những gì mình đang có.
Bình yên, phẳng lặng, mọi thứ với em chí ít cũng được điểm bảy cho cuộc sống vốn dĩ chất chứa rất nhiều bất biến, nhưng thế đó, nụ cười tưởng chừng mản nguyện bỗng chua chát, đắng ngắt, sự bình yên bỗng nổi sóng gió, phẳng lặng bỗng vỡ vụn với đau thương, hụt hẫng cứ dồn dập đến, đúng là hạnh phúc chẳng tày gang, em khóc, khóc thật nhiều, rồi dửng dưng, nỗi đau trong em dường như chai sạn, không đau vì quá đau là thế này?
Em bảo mình làm lại từ đầu, ừ thì đứng dậy từ nổi đau, nơi vấp ngã cũng là nơi khởi đầu lại, vì mọi thứ vẫn ở phía trước, dẫu biết rằng đoạn đường em qua bao giờ cũng có một ai đó bên cạnh sớt chia, nhưng bây giờ phải tập một mình với tất cả, một mình với những lo toan cuộc sống, với bao đánh đố của cuộc đời, với bia miệng thế gian muôn đời chanh chua, thậm chí là khắc nghiệt đến đáng sợ, cứ đi qua đi em à, sẽ khó khăn đó, song khi em vượt qua được, em sẽ biết mình mạnh mẽ thế nào.
Em vẫn thế, vẫn là người sống nội tâm, dù khổ đau đến nhường nào bao giờ cũng cố lặng vào trong, một mình nhẫn nhịn, cái vẻ kiêu ngạo trong em vẫn còn đó như ngày nào khiến mọi người ngạc nhiên, mà đâu biết rằng em đang nhói đau ra sao. Mỗi người một cách đối diện với giông bão cuộc đời em nhỉ, mong rằng sự nhẫn nhịn đó sẽ khiến em thêm mạnh mẽ, chứ không phải là tự trói mình vào tận cùng cực, âu thì được mất mới là đời, hãy nâng niu những gì em đang có, nhưng cũng đừng quá nuối tiếc những thứ đã mất đi, vì tất cả đều có nguyên do của chính nó, hãy thế em à!
Em đã tin, tin gần như tuyệt đối, rồi bỗng sụp đổ trước tất cả khi niềm tin nơi chính mình bị vỡ nát, đau nhiều lắm chứ, nhưng thôi hãy coi đó như bài học vỡ lòng về lòng người.
Em đã yêu, yêu bằng cả con tim, rồi tình yêu đó cũng sụp đổ, để lại em cả một trời đơn côi, hụt hẫng thật, nhưng thôi đừng quá luyến tiếc, tình yêu không có lỗi, chỉ tại con người làm nó xấu xí thôi, người yêu em thật sự vẫn còn ở đâu đó trên đời này, khép một cánh cửa để mở ra cánh cửa mới em à!
Bình yên, hãy bình yên em nhé, vì khi em bình yên luôn có một kẻ mỉm cười, hạnh phúc như chính mình cũng được yên bình…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến