Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012

Tôi quên rằng đời còn một nỗi đau


Em có về với một thoáng tình tôi, em có còn nũng nịu nhặt từng kí ức và giận hờn tôi trên đôi mi cong đầy vô cớ…
Có còn yêu tôi, thương tôi, và khóc vì tôi khi thời gian đằng đẵng, dằng dặc chia lìa tôi và em khi ta xa nhau không? Có còn nhớ tôi, thèm khát tôi điên dại như tôi ngồi đây nhớ và thèm khát em, thèm khát cả một lối yêu em, giờ với tôi về chỉ còn là những mộng mị thời gian.
Tôi đang cồn cào trong lồng ngực, cồn cào cả tuổi trẻ vì xa em tháng ngày. Tôi đang điên dại vì ngày em tắt nắng tôi, xát muối cho con tim tôi bằng một cơn mưa nhỏ trĩu lặng.
Tôi đang nhớ em hơn khi ngày gió đến trói buộc thân tôi tàn tạ đêm, đôi mắt kẻ đi hoang giữa bóng tối một mình và gầy mòn đi thể xác. Mọi thứ đều mòn, đều già đi tất cả, nhưng duy chỉ có tình tôi vẫn trần trụi, vẫn trơ trơ và chẳng bao giờ tiều tụy vì nỗi nhớ em cả.
Tôi vẫn nhớ mái tóc rũ ướt cả buổi chiều tôi hẹn vội, tôi vẫn nhớ tiếng đôi gót thơ ngây cất gọi tôi bằng một giọng nói trầm ấm. Tôi nhớ, và nhớ đến rơi những gam màu pha lê kia nồng nàn xuống mặt đời ẩm mốc. Tôi nhón bước chỉ để khỏi nhói cho cõi lòng thêm đau, tôi chậm chạp, ê chề chỉ để lắng nghe tiếng đời cười rủa tôi như một kẻ thất bại.
Tôi u mê, tôi ôm hận luôn cả hàng cây già bên phố, hận ô cửa sổ, hận cả tôi một kẻ dường như đang tồn tại tới hai linh hồn trên cùng một thể xác. Một thánh thiện, một an nhiên nhìn cuộc sống như một loài hoa dại nở trắng nơi ven đường. Một đang hỗn loạn, đang chiến tranh, lạnh nhạt với chính bản thân tôi. Mọi cám dỗ, mọi lời nói yêu thương chợt vô tình trở thành lưỡi dao cắt ngọt vào thân thể tôi, từ khi nào tôi cũng chẳng biết nữa.
Tôi vẫn hay thức cùng hạt mưa rơi ngoài thềm, mưa đêm nay thì rất lạnh, còn tâm hồn tôi chỉ biết hậm hực gọi tên em vô thức mãi. Biết rằng thời gian cố chấp sẽ chỉ làm cho tâm hồn tôi tồi tệ thêm, biết rằng sự mong chờ viễn vông nơi gót hồng ngao du kia. Có lẽ ngày dài bình yên còn nơi tôi màu đêm là vô tận, tôi thức với nhập nhòa phố mưa, với tiếng giọt buồn chảy từ nóc phố rơi lách tách trước mắt tôi, bận buồn. Chợt một thanh âm nào đó như có vẻ làm lung lay, ôm khẽ lấy hồn tôi…
Em biết không? Mỗi khi tôi giận cái gì đó thật lâu thì tôi hay trầm tư và nhốt mình riêng một cõi. Đã lâu, tôi không có thói quen nhặt nắng chiều kết thành sợi chỉ dắt tình em. Tôi không còn thích nghe tiếng sáo gió phía chân trời ảo mộng kia nữa. Tôi cũng không còn thích dạo trên con đường có bóng hoàng lan, dạo dưới đường phố cổ, nơi mà từng viên gạch đều in dấu vết tình tôi.
Tôi không còn nghe thứ nhạc nhẹ cổ điển em thích, không còn nghe những lời mật ngọt từ một trương trình quà tặng nào đó em dành cho tôi. Một bài hát tiếng Hoa, một bộ phim kinh điển cũ kĩ với mọi ống kính của thời gian. Hay một tiểu thuyết về dòng đời dài theo từng cung bậc em từng đưa tay dắt tôi đi. Tôi cũng quên mất cả tiếng những bản nhạc bất hủ, từng ăn sâu vào tận đáy tâm thức của riêng tư con người tôi.
Bên tôi bây giờ lòng âm u như một bìa rừng không bóng kẻ lại qua. Tôi hoang vu như thuở sơ khai sự sống hình thành trên trái đất đầu tiên, thế mà lòng thì đầy rẫy những vết xước cấu cào trên thân thể hàng đêm. Bởi tôi cứ nhấn nhá mãi những ngọt nhạt với bóng thời gian đang trôi kia…
Ai có thể dấu cho tôi một ít nỗi hờn tủi tháng năm, ai có thể làm tiều tụy đi tôi một nỗi nhớ em khát bỏng.
Ai có thể cướp mất linh hồn tôi từ tay em trở về, ai có thể dệt tình tôi bằng tiếng đàn của ngọt ngào yêu thương.
Ai có thể không dành tất cả sự quan tâm nhất cho tôi, những cũng sẽ chẳng bao giờ làm tổn thương lòng tôi. Ai có thể rửa trôi tôi đi một dĩ vãng, và lau cho tôi khô đi hết những tháng ngày vướng bận ấy.
Tôi sẽ lại được sống với an nhiên lòng người, triền núi kia cao có cất hết hoàng hôn tôi đi đâu. Thì thoảng thức tôi vẫn xin gọi nắng về ấm áp hát trên đôi vai gầy tôi.
Tôi sẽ yêu và kề sát nồng ngực trẻ, tôi sẽ say mê và ngấu nghiến những vị tình của thiên hạ. Tôi sẽ thấu hiểu hơn, và trân trọng những thánh thiện nơi con người hơn.
Tôi sẽ, và tôi sẽ như một kẻ thoát ra khỏi thể xác để tự do đi khắp nhân gian. Tôi đến với nơi vòng tay tình yêu dang rộng đón mời tôi, đến với nồng nàn mà bỏ xa đau thương.
Đến với ngọt ngào mà tôi quên rằng, đời tôi từng còn một nỗi đau mang tên em…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến