Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012

Bài thơ buồn về chia tay


Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau, mà là yêu người khác.
Anh sẽ nắm tay một người con gái
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa

Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác...
Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em

Anh rồi cũng chẳng còn ghen,
Những chỗ không anh em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.

Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh...

Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ
Về bữa cơm, về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình, về hạnh phúc bền lâu.

Có bao nhiêu sao sáng trên đầu
Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa...

Em nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế
Lẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau?

=======================
Từ giã hoàng hôn trong mắt em, 
Tôi đi tìm những phố không đèn. 
Gió mùa thu sớm bao dư vị 
Của chút hương thầm khi mới quen. 

Cùng bóng hàng cây gập giữa đường, 
Ân cần tôi ngỏ tấm tình thương. 
Bao nhiêu hoài bão, bao hy vọng, 
Nói hết cho lòng nhẹ mối vương. 

Rồi đây, trên những lối đi này, 
Ta sẽ cùng ai, tay nắm tay... 
Nhịp bước năm cung đàn ảo tưởng 
Buông chìm tâm sự nửa đêm nay. 

Từng bước trôi cùng trăng viễn khơi, 
Thâu đêm, chưa hiểu miệng ai cười. 
Nụ cười gửi tự thiên thu lại 
Tiền kiếp nào xưa, em hé môi? 

Dĩ vãng nào xanh như mắt em? 
Chao ôi! Màu tóc rợn từng đêm! 
Hàng mi khuê các chìm sương phủ 
Vời vợi ngàn sao nhạt dáng xiêm. 

Kỷ niệm thơm từ năm ngón tay, 
Trăng lên từng nét gợn đôi mày. 
Bóng hoa huyền ảo nghiêng vầng trán, 
Chưa ngát hương tình, hương đã bay. 

Sông biển nào nghe thấu nỗi niềm? 
Sóng đâu còn khoé mắt thâm nghiêm? 
Lòng ơi! hoài vọng bao giờ nói 
Thăm thẳm trùng dương một tiếng "em"? 

Nhẹ bước chiêm bao tưởng lạc đường, 
Rưng rưng mùi phấn, bỗng ngùi thương, 
Sương đầm vạt áo mong manh lệ, 
Sao rụng bay vào tóc dạ hương. 

Tôi lánh trần ai đi rất xa, 
Bâng khuâng sao lạnh ánh trăng tà, 
Ngày mai hứa hẹn bừng hương cỏ, 
Tôi sẽ say nằm ngủ dưới hoa.


Này mắt biếc đừng nhìn anh như thế.
Khu vườn quen nay chìm khuất lối về.
Này má lúm đừng cười duyên như thế
Níu chân người mà lỡ chuyến tàu đi
Kẻ độc hành ca bài ca chia ly
Hất mái tóc một chiều đông ngược gió
Chờ đợi chi hỡi cây mùa lá đỏ
Cánh chim trời biết mấy nẻo thiên di?
Mẹ dặn anh rằng "con gái có thì"
Xem duyên số thấy đào hồng cư ngọ
Chia tay nhé chốn bình yên một thuở
Sớm mai về góc phố sẽ mờ sương.
Ngày hôm qua...
gió cuốn bụi đường.

Trời lại mưa rồi, Hà Nội ơi
Trên vòm sấu, mùa thu không còn nữa
Phố trơn nắng, nắng tàn nơi bậc cửa
Chẳng có ai đầu trần, và ngốc nghếch như em….
Trời lại mưa rồi, câu hát cũ ai quên
Dòng tóc ướt, chẳng ai còn xa xót
Trên dốc cao, em dỗ mình đừng khóc
Giọt mưa hiền mà quất đến thật đau
Trời lại mưa rồi, mà sao nỡ quên nhau
Hà Nội vắng một tiếng cười góc phố
Chỉ tại mưa thôi, lại thấy mình đang nhớ
Bánh xe vòng quanh quẩn chỉ đường quen…
Trời lại mưa rồi, Hà Nội ướt như em
Quạnh vắng quá, gánh hàng hoa sũng nước
Giá mà quên một lời nguyện ước
Chẳng bao giờ thành của tuổi hai mươi
Trời lại mưa rồi, Hà Nội của em ơi ….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến