Anh gặp em khi vừa chia tay tình đầu, vết thương lòng còn chưa lành hẳn. Em thừa biết anh chỉ xem em là người lấp chỗ trống nên luôn tự nhắc mình không được yêu anh. Nhưng lý trí không thắng nổi con tim. Em gật đầu khi anh ngỏ lời yêu.
Ảnh minh họa: từ Internet |
Em ở miền Nam, anh ở miền Bắc, những lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay và lần nào cũng vội vàng. Nhưng những cuộc gặp ngắn ngủi ấy càng làm em yêu anh nhiều hơn. Không biết anh có tin không nhưng em yêu cả cái tình yêu thủy chung mà anh dành cho người tình đầu. Chắc anh không dành nhiều tình cảm cho em phải không? Sau bao nhiêu mâu thuẫn, nỗi lo sợ bị anh coi thường... em quyết định kết thúc quan hệ với anh.
Hai chúng ta dửng dưng như người xa lạ. Nhưng chắc anh chẳng bao giờ biết rằng, em đã khóc rất nhiều và rất lâu sau mới bỏ được thói quen chờ tin nhắn lúc về khuya của anh. Khi anh báo tin anh sắp cưới vợ, em nuốt nước mắt vào lòng, cố gắng nói cười và chúc phúc cho anh. Cả đêm ấy em thức trắng.
Bẵng đi một thời gian, em biết tin anh bị tai nạn, chấn thương não rất nặng, khó qua khỏi. Em như bị sét đánh ngang tai, nghe tim mình đau nhói. Ba ngày anh hôn mê là ba ngày em thấp thỏm lo lắng. Những giấc ngủ của em đứt đoạn vì ám ảnh hình ảnh anh vẫy tay tạm biệt em...
Bác sĩ bảo anh đã qua cơn nguy kịch nhưng sẽ để lại di chứng. Em thở phào nhẹ nhõm nhưng lại miên man chợt nghĩ: sẽ như thế nào sau khi anh tỉnh lại? Anh còn nhớ em là ai không? Còn công việc của anh? Gia đình của anh? Vợ anh - người con gái thị thành - liệu có đủ can đảm ở lại bên anh?
Và trong một giây, em mơ hồ chợt nghĩ đến hạnh phúc của riêng em. Nơi ấy có anh, có em, dẫu anh không còn vẹn nguyên nữa... Và nếu được như thế, mình sẽ không đi qua nhau lần nữa trong cuộc đời này...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét