Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

Ước gì anh được mãi nắm lấy tay em


  Này cô bé hàng xóm dễ thương nhất xóm ơi !

     Anh đã từng bao lần lúng túng,từng vụng về và từng bối rối mỗi khi em hờn em dỗi...Và rồi những dỗi hờn cũng đã qua đi.Bởi chẳng có ai trên cuộc đời này đủ niềm tin và lòng kiên nhẫn để chìu chuộng em bằng anh đâu nhé.Với những lời năn nỉ thật dịu dàng và ngọt ngào nhất , anh đã cố công dỗ dành mỗi khi em buồn và hờn ghen vô cớ.


     Đừng và hãy đừng dỗi hờn và cũng đừng hờn ghen làm chi nữa.Đừng để trái đất này phải già cỗi thêm vì những hờn ghen nhỏ nhỏ to to nhưng không có lớn lao bao giờ đó em nhé.Này em cô bé dễ thương ơi !Anh vẫn thầm mong trong lòng và luôn ước nguyện một điều.Rằng anh muốn được nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé ấm áp của em mãi mãi trong đời.Để anh thấy yêu thương luôn được đi về theo năm tháng đang dần trôi ngoài kia.

         
     Một bước, hai bước... cả vạn bước chân đi giữa dòng đời còn lắm ngược xuôi. Anh vẫn ước được nắm thật chặt, đôi bàn tay ấm áp của em mãi mãi.Để khi bên nhau ta bước đi chẳng bao giờ lỡ nhịp.Bởi từng bước chân đi luôn có bàn tay anh nắm tay em mãi mãi không bao giờ rời xa...Dẫu biết rằng đường em đi thênh thang có trăm vạn ngàn lối, lối ngang,ngõ tắt hay lối rẽ bất chợt nào đó khi em bước đơn độc một mình,anh sợ làm lạc bước chân em đi,thì khi bên em, anh vẫn muốn nắm lấy đôi tay mềm ấm áp của em mãi...


 Này em cô bé luôn dễ thương nhất xóm chưa bao giờ nhì xóm ơi !

     Em có biết không ? Một cái nắm tay thật chặt,đôi khi còn hơn cả trăm vạn và ngàn lời nói. Để em hiểu ra rằng : Cuộc đời vẫn luôn cần những cái nắm tay thật chặt và rất ấm áp đó em àh.

Này nhé !

     Khi anh nắm lấy tay em, em sẽ thấy bối rối đôi chút trong lòng,nhưng rồi sự ấm áp sẽ sớm làm tan biến đi những gì của ngần ngại không đáng có kia.Anh rất thích được ngắm nhìn em,khẽ khép hờ đôi mắt mơ màng...Khoảng khắc dịu hiền bình yên ngọt ngào nhất mà anh chưa từng có được bao giờ...Và rồi những ngón tay thon thon mềm mại lại phải rụt rè co ro.trước những bất ngờ nhất mà không thể nào có thể tả được bằng lời nói....thật khẽ thật nhẹ nhàng nhưng êm đềm ấm áp đến ngỡ ngàng ?

     Anh mỉm cười, muốn ngắm nhìn em mãi mãi không thôi.Bởi cái xóm này có ai dễ thương nhất nhất như em đâu nè ? Nhất cũng là em mà nhì hay ba tư gì đó cũng luôn thuộc về em.Bởi vì em rất dịu dàng và hiền ngoan quá mà...và anh không biết phải nói gì hơn nữa.Chỉ biết là bàn tay đã đan chặt bàn tay,thật ấm áp lãng mạn làm sao .


     Đã nắm đôi bàn tay nhỏ bé bé của em rồi ,nhưng đôi khi anh vẫn thầm ước,mong được nắm hoài nắm mãi bàn tay em.Bởi có một chiều mưa phố thị,anh thấy lành lạnh sao sao đó.Không biết lạnh vì gió mưa trời hay lạnh vì điều chi chi đó.Nhưng anh biết có một điều làm anh lạnh vì không bàn tay ấm của em trong tay anh.


     Hãy để cho anh được trọn vẹn trong lời mong ước nhỏ nhoi đó em nhé.Có em rồi anh vẫn thầm ước được mãi mãi nắm lấy tay em trong đời.Hãy đưa tay cho anh nắm,để anh thấy rằng điều bình yên,diệu kỳ nhất và giản dị nhất là khi anh được nắm lấy tay em.

              

 Này em cô bé gần nhà nhưng hơi xa ngõ.Đừng dỗi hờn làm chi và cũng đừng xa lánh làm gì nữa nha cô bé nhé.Một ngày hay đôi ngày không được nhìn thấy cô bé,thì cả xóm này cảm thấy cô quạnh hiu hắt làm sao sao đó.Đường bỗng dưng như ngoằng ngèo,quanh co hơn cả rắn bò vắt qua xóm hôm nào đó...
       
                                                                                                                        Hãy nắm thật chặt  tay nhau bé nhé.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến