Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012

Mưa đã rơi và nắng đã phai…


“Trời còn làm mưa vùi trên nỗi đau” chênh vênh về đến Sài Gòn chiều mưa, áo ướt chống chếnh, vai gầy co ro… “Trời còn làm mây buồn qua mắt ai, làm tan biến giấc mơ hoang đường, rồi buồn trôi theo giòng mưa xuống …”
Ngồi bên ô kính loang nước của quán café đợi xe công ty đang tắc đường ở ngã tư Phú Nhuận đến đón, những tình khúc êm đềm của Ngô Thụy Miên bao bọc lấy mình nâng niu trìu mến, mình buông lỏng cơ thể căng thẳng như dây đàn suốt mấy ngày ròng tranh đấu cho một thứ tưởng như đang nằm trong tầm tay, phút chốc vụt mất đến ngỡ ngàng… Kể ra cũng hay, nhờ tắc đường và cũng nhờ trời mưa vắng khách, chủ quán lười đổi nhạc nên mình mới có dịp được nghe trọn một album toàn những bản ưa thích lâu rồi mình chưa nghe lại: Dấu tình sầu, Giọt nước mắt ngà, Mắt biếc, Em còn nhớ mùa Xuân…
Mình yêu nhạc Ngô Thụy Miên từ lúc nào chẳng rõ.
Chắc từ hồi thằng bạn thân cuối tuần hay ghé nhà mình, kể lể hắn yêu thầm con nhỏ tiểu thư học dưới tụi mình một lớp, rồi bâng quơ, hắn cầm đàn lên và hát: “Em như một nụ hồng, cầu mong chẳng lạnh lùng”.
Chắc từ hồi anh trai hàng xóm một chiều tím ngắt, quay quắt nhớ chị người yêu có mái tóc dài thướt tha, ôm đàn guitar ngồi bên cửa sổ hát tình khúc… “Không có em một mìnhta với ta ngày dài thôi chóng qua, tuổi hoang trôi vai gầy”. Thuở ô mai mình đã từng rung động biết bao khi nghe bài hát ấy, chắc hẳn lúc nào đó nhạc sĩ Ngô Thụy Miên bất chợt nghe lại có thể mỉm cười hãnh diện vì tác phẩm đầu tay nhưng lại rất được ưa chuộng của ông.
Chắc từ hồi mình quen anh, một đêm sâu thẳm, anh ngập ngừng bước lên bục, hát tặng mình bản tình ca hết sức quen thuộc: “Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời…”. Dẫu biết câu hát cửa miệng ấy anh đã từng hát cho những người con gái đến trước mình, sẽ lại hát tặng cho những người đến sau, mình vẫn khắc ghi những rung cảm hạnh phúccủa khoảnh khắc ấy, khi những cặp tình nhân trong quán nhìn mình chia sẻ niềm vui và vỗ tay giòn giã lúc anh ngân dài câu kết… Dẫu biết anh và mình chỉ cùng nhau đi một đoạn đời, dẫu biết yêu thương kia của đàn ông đa tình chỉ là thoáng chốc phù phiếm, tro bay…
Chắc vì thế mình yêu nhạc Ngô Thụy Miên. Sống trong thời loạn nhưng dường như Ngô Thụy Miên được sinh ra chỉ để viết nhạc tình, những bản nhạc tình thuần túy, nhẹ nhàng, thiết tha, chân chất, không hiện sinh, không yêu cuồng sống vội, không ai oán, không trách hờn số phận, không ẩn chứa tư tưởng phản chiến; những bản nhạc tình lãng mạn, ngọt ngào vượt thoát khỏi sự chật hẹp của nhạc thời trang thời ấy vốn đang thao túng thị trường, những giai điệu lắng sâu, trữ tình, với những vần ca – thơ nồng nàn, thơm ngát yêu đương…
Để cho mình chiều nay cứ mênh mang cảm xúc… Bên kia bàn, sếp ngoảnh lại nhìn và hỏi bản này tên là gì, sao mặt mình mơ màng thế. Nghe mình dịch “Chiều nay không có em” là Sunset without you vẻ mặt ông cũng chùn xuống như muốn nói hèn chi nghe nó buồn buồn.
Phải, nhạc Ngô Thụy Miên bản nào cũng lãng đãng mơ màng, vương vất nỗi buồn, nhưng đó là cái buồn trong sáng, đẹp dịu dàng, như ông từng nói: “Cái đẹp của cuộc tình là có đổ vỡ nhưng mà vẫn thấy nó đẹp”.
Rời khỏi quán, những nốt nhạc tình Ngô Thụy Miên âm vang suốt con đường loáng nước…
“Một lần vào Thu mình đang có nhau… Hàng cây lá rớt trên mi thường và tay trắng đan tình với tay…”
Chợt nghe sống mũi cay cay…
Một lần vào Thu mình đang có nhau…
Và rồi một lần vào thu mình đánh mất nhau… mất nhau… mất nhau…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến