Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012

Đừng để em say ngủ nữa với những nhớ thương


Hãy đánh thức em khi tháng Chín say ngủ, bằng nụ hôn say sưa trên bờ môi đợi chờ. Môi kề môi, hai mái đầu sát lại. Buổi chiều vàng nắng nơi góc phố quen thuộc. Em sẽ hôn anh như thể chẳng bao giờ nữa.
Hãy đánh thức em dậy khi mệt nhọc công việc khiến em chìm nghỉm giữa những lo âu, khi những cuộc vui bè bạn đã vội vàng tắt nắng. Cần một cánh tay đủ mạnh mẽ kéo em ra khỏi những buồn phiền, đủ yêu thương giữ em an toàn trong vòng tay ấm nóng.
Hãy đánh thức em dậy bằng một cuộc hò hẹn mùa thu. Em sẽ chờ anh trước ngõ với nụ cười xinh như là cổ tích, đôi mắt lim dim ngỡ như thể anh vừa bước ra từ những cơn mơ. Nhưng anh không là ảo ảnh, anh ở đây, trước em, hiền hòa.
 Đừng để em say ngủ nữa với những nhớ thương
Hãy đánh thức em dậy bằng giọng nói trầm vang, bằng những tiếng cười đùa suốt dọc đường đi, bằng những lời thủ thỉ nghe tim run lên bao niềm vui thật lạ, bằng những nồng nàn cho một ngày không còn phủ kín cô đơn, bằng một thứ tình yêu không cần đâu ồn ào nhưng rất nồng, rất sâu.
Tháng Chín đã đi ngang. Anh còn chần chừ chi nữa? Hãy về với em cho những hứa hẹn không chỉ là hứa hẹn. Hãy về với em khi yêu thương còn đong đầy. Hãy về với em khi mùa thu còn đó và em còn yêu anh tha thiết lắm giữa mùa thu.
Đừng để em say ngủ nữa với những nhớ thương. Nếu còn yêu xin anh hãy trở về. Vì cuộc đời dài rộng lắm, vô cùng lắm, không có anh, em lạc giữa chờ mong. Vì cuộc sống ngắn ngủi lắm, vội vã lắm, em chẳng muốn lãng phí giây phút nào ngừng yêu anh.
Hãy đánh thức em dậy bằng một lời hứa hẹn, rằng anh sẽ quay về khi tháng Chín chìm vào giấc ngủ, cho những ngày mới toanh lấp lánh yêu thương mới. Cho những lỗi lầm bỏ lại sau quá khứ, còn tình yêu em trong lành; cho những cách xa như chưa từng bao giờ có, cho em gục trên vai anh khóc òa…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến