Anh đã thôi không còn ngồi một mình ở quán cà phê phố,
để dắt tay những đợi chờ cho người nghệ sĩ già thổi qua mùa gió những nốt trầm
những cô đơn đã ra đi để lại một chỗ ngồi đơn lẻ,
nơi những mùa vàng đã rụng, mùa rét đã trôi, .. và không ai buồn nhớ,
anh không còn là buổi chiều, khi cà phê vẫn loay hoay chia cho mình giọt nhớ
khi mình bước ra, ai sẽ gõ vào buổi chiều những điều duy nhất
mưa thì rất xa,
sẽ chia tay khung cửa có rèm che khắc hình ngọn sóng,
chiếc bàn nỗi buồn vừa khô,
sẽ chia tay thôi, gió đi về đơn lẻ, chiều nay cũng đã một phương
chỗ ngồi chắc sẽ ghen tuông
vì anh không đi hết buổi chiều, không đi hết những ngày quạnh quẽ
chia tay tất cả
để yêu em…
Đinh Hiếu Minh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét