Thứ Năm, 29 tháng 11, 2012

BÊN CHÙA

Anh giận mình không về kịp đón em
Em xuống tóc lên chùa trốn nợ
Cái nợ nhân duyên một đời cách trở
Nơi cửa thiền có rửa hết oan gia?...


Mười năm trời biết mấy xót xa
Mượn kinh kệ có quên mùi trần tục
Lệ có chảy theo tay lần tràng hạt
Khói hương chùa có khỏa lấp nhớ thương?...

Chốn vô thường, sắc sắc, không không
Thân nghiệp ý, luân hồi dâu bể
Từ bỏ bụi trần nào đâu có dễ
Khi cuộc đời điên đảo thú phồn hoa

Nhộn nhịp cửa thiền, phật tử vào ra
Nơi cửa phật, em giữ lòng thanh bạch
Lỡ duyên nhau nào ai dám trách
Cuộc đời buồn đâu chỉ một riêng ta

Anh một đời mê mải cùng thơ
Em tụng niệm chờ ngày siêu thoát
Dù chẳng xuất gia nương nhờ cửa Phật
Chốn niết bàn xin ước hẹn cùng nhau
 
(Rút trong tập thơ tình  - VẦNG TRĂNG XÓM NHỎ)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến