Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

Chữ Hiếu


Chuyện xảy ra ở hành lang một bệnh viện. Cô con dâu nhăn mặt nói với chồng: “ở nhà đủ thứ phải lo, làm sao mà vô trong đây hầu ba được? Anh nói cô Năm hay cô Bảy ở không thì chia nhau vô chăm sóc ba “. Anh con trai chưa kịp trả lời thì có lẽ cô Năm hay cô Bảy gì đó đã cong môi phản đối: ” Tui cũng có đủ thứ chuyện để lo chứ bộ, quên tui đi”. Một cậu con trai khác cau cau lông mày: “Nói chung là ai cũng bận hết, với lại ba mắc bệnh lây nhiễm, vô hầu ba rồi lỡ bị lây thì làm sao ? “. Cô con dâu trưởng phán một câu: “Thôi khỏi bàn tán gì hết, mướn người nuôi là xong chuyện “.
chu-hieu
chữ hiếu
Tất nhiên sau đó, sự việc xảy ra đúng như hoạch định của họ. Một phụ nữ khỏe mạnh, có dáng vẻ nông dân đang nuôi một người bệnh nằm giường bên cạnh ông cụ đã chủ động đề nghị nuôi bệnh cho ông cụ luôn. Công việc tỉ mỉ, cần sự chu đáo, từ việc cho uống sữa, uống thuốc đến thay quần áo, lau người (ông cụ đã mất hết cảm giác vệ sinh), nhưng chị vẫn làm với sự chăm chút, không để lộ bất cứ thái độ ghê tởm nào, lại còn có vẻ hiền hậu, dịu dàng như con đối với cha mẹ.

Trong lúc ấy, có lẽ yên tâm vì cha đã có người chăm sóc, đám con trai, con gái, dâu, rể hơn một chục người của ông cụ thỉnh thoảng mới lượn qua như một luồng gió nhẹ. Tiếc thay, sự chăm chút của chị phụ nữ không kéo dài bao lâu, chỉ hơn một tuần sau là ông cụ đã qua đời. Con cái, cháu chắt ông kéo vào mới đông chứ. Họ khóc lóc khá ồn ào nhưng vẫn bình tĩnh chỉ huy việc khâm liệm ông cụ, và ở hành lang lại xảy ra một cuộc cãi vã xem người nào phải chi nhiều nhất cho đám tang ?… Anh con trai trưởng cầm một xấp tiền đến trả cho chị phụ nữ đã nuôi bệnh cha mình. Hai mắt đỏ hoe, chị trả lời: ” Tôi nuôi cụ ấy vì thấy xót xa cho cụ có lắm con nhiều cháu mà chẳng ai đoái hoài, chứ tôi có làm cái nghề này đâu mà lấy tiền ?”.
Đám người đang khóc mếu, cãi nhau… đột nhiên im bặt. Rồi từng người một lẻn ra ngoài…

Buông lỏng và chèn lấn


Buông lỏng và chèn lấn
Mỗi khi nói đến những yếu kém của khu vực kinh tế nhà nước, người ta thường quên vai trò của các bộ, ngành được giao làm đại diện chủ sở hữu các doanh nghiệp nhà nước. Giả thử các nơi này chỉ cần làm đúng chức trách được giao, tuân thủ nghiêm khắc các quy định sẵn có, các tập đoàn, tổng công ty nhà nước cũng không đến nỗi lâm vào tình trạng nợ nần chồng chất như bây giờ.
Lấy ví dụ, theo Thông tư 242/2009 hướng dẫn thi hành quy chế quản lý tài chính của công ty nhà nước và quản lý vốn nhà nước đầu tư vào doanh nghiệp, các tập đoàn, tổng công ty nhà nước… không được tự ý vay vốn làm cho hệ số nợ phải trả trên vốn điều lệ vượt quá ba lần mà phải báo cáo đại diện chủ sở hữu nhà nước xem xét quyết định.
Thế nhưng, theo báo cáo của Chính phủ trước Quốc hội về tình hình tài chính và hoạt động sản xuất kinh doanh của 91 tập đoàn, tổng công ty nhà nước năm 2011, có đến 30 tập đoàn, tổng công ty có tỷ lệ nợ phải trả trên vốn chủ sở hữu lớn hơn 3 lần, trong đó có 8 tập đoàn, tổng công ty trên 10 lần! Chẳng hạn, Tổng công ty đầu tư phát triển Đường cao tốc vay nợ đến 56,47 lần so với vốn, Tổng công ty Xây dựng công trình giao thông 1 - 21,85 lần, Tổng công ty Hàng hải Việt Nam - 15,07 lần! Báo cáo không nói là một khi tỷ lệ này vượt ba lần như quy định, các bộ, ngành làm đại diện chủ sở hữu có nhắc nhở gì các tập đoàn, tổng công ty hay không, họ quyết định cho vay vượt mức như thế nào và có báo cho Bộ Tài chính theo quy định hay không.
Để tránh nợ nần chồng chất, Thông tư 242 quy định công ty nào không được phép huy động vốn vượt mức ba lần như nói ở trên nhưng liên tục hai năm liền có hệ số nợ phải trả vượt vốn điều lệ ba lần thì phải có kế hoạch cơ cấu lại nguồn vốn như điều chỉnh vốn điều lệ, chuyển nhượng các khoản đầu tư tài chính, đa dạng hóa sở hữu các đơn vị thành viên, thu hồi vốn đầu tư vào các lĩnh vực ngoài ngành kinh doanh chính hoặc kém hiệu quả. Liệu đã có tập đoàn, tổng công ty nào trong 30 đơn vị nói trên bị yêu cầu thực hiện những biện pháp này? Bộ Tài chính thay mặt Chính phủ báo cáo với Quốc hội nhưng liệu trước đó đã có biện pháp yêu cầu các đơn vị thực hiện đúng theo tinh thần Thông tư 242?
Vì sự buông lỏng này, tình hình nợ nần ở các tập đoàn, tổng công ty đã lên đến mức báo động. Năm 2011, tổng số nợ phải trả của tập đoàn, tổng công ty là 1.292.400 tỷ đồng, tăng 18,9% so với năm 2010. Gần 1,3 triệu tỷ đồng, tức là gần bằng một nửa tổng dư nợ tín dụng của toàn nền kinh tế, chỉ ở 90 tập đoàn, tổng công ty nhà nước! Vẫn biết nợ của các doanh nghiệp bao gồm nhiều dạng như trái phiếu chứ không chỉ tín dụng ngân hàng nhưng với con số và tỷ lệ lớn như thế, còn đâu tín dụng cho các thành phần khác của nền kinh tế.
Thử nhìn vào các tập đoàn có nợ phải trả lớn như Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Việt Nam, nợ phải trả 286.817 tỷ đồng; Tập đoàn Điện lực Việt Nam, nợ phải trả 275.278 tỷ đồng; Tập đoàn Công nghiệp xây dựng Việt Nam, nợ phải trả 69.577 tỷ đồng; Tổng công ty Hàng hải Việt Nam, nợ phải trả 61.768 tỷ đồng; Tập đoàn Công nghiệp Than – khoáng sản Việt Nam, nợ phải trả 71.112 tỷ đồng, không thể nào hình dung nổi một đơn vị không thôi có số nợ bằng một phần mười tổng dư nợ của toàn nền kinh tế. Cứ lấy chi phí vay nợ thấp nhất mà tính cũng sẽ thấy rằng các đơn vị này chạy đủ tiền để trả lãi cũng đã hết sức rồi, còn đâu trả nợ gốc hay có lãi trừ phi được ưu đãi hết mức.
Chúng ta còn nhớ đã có nhiều quy định khống chế mức đầu tư ngoài ngành của doanh nghiệp nhà nước cũng như những yêu cầu doanh nghiệp nhà nước phải thoái dần vốn ra khỏi những nơi đã đầu tư trái ngành. Thế mà các tập đoàn, tổng công ty nhà nước trong năm 2011 vẫn tăng đầu tư vào các lãnh vực chứng khoán, quỹ đầu tư, bảo hiểm, ngân hàng và bất động sản lên đến 23.744 tỷ đồng (tăng 15% so với năm 2010).
Một điểm cuối cùng cũng có thể gây bất ngờ ở nhiều người. Theo báo cáo của Chính phủ gởi Quốc hội, năm 2011, thuế thu nhập doanh nghiệp mà các tập đoàn, tổng công ty nộp cho nhà nước là 47.710 tỷ đồng (tổng số thuế thu nhập doanh nghiệp của khu vực doanh nghiệp nhà nước mà Bộ Tài chính công bố trong cân đối thu chi ngân sách năm 2011 là 56.265 tỷ đồng). So với tổng thu thuế thu nhập doanh nghiệp của tất cả mọi thành phần là 184.481 tỷ đồng, thì các tập đoàn, tổng công ty chỉ chiếm 25,8%. Tín dụng, đất đai, chính sách ưu đãi, nhiều nguồn lực khác, cái nào các doanh nghiệp nhà nước cũng chiếm tỷ lệ cao nhưng nộp thuế thì chỉ chiếm một phần tư – có lẽ câu hỏi về hiệu quả đã có câu trả lời.

Tình bạn và Tình yêu

Tình bạn là một buổi đi dạo trong công viên với một người mà ta tin 
tưởng. Tình yêu là khi ta cảm thấy trong công viên ấy chỉ tồn tại hai người mà thôi.
Tình bạn là khi nhìn vào mắt người ấy, ta biết người ấy quan tâm đến ta. Tình yêu là khi ánh mắt người ấy như sưởi ấm trái tim ta.




Tình bạn là khi xa nhau, ta vẫn cảm thấy như đang ở rất gần. Tình yêu là dù không ở bên nhau, ta vẫn cảm thấy hình bóng người ấy trong trái tim mình.

Tình bạn là khi ta hy vọng người ấy đạt được những gì tốt đẹp nhất. Tình yêu là khi ta mang đến cho người ấy những điều tốt đẹp nhất.


Tình bạn chiếm hữu lý trí của ta. Tình yêu chiếm giữ tâm hồn ta.

Tình bạn là khi ta luôn tìm cách ở bên cạnh người ấy lúc hoạn nạn. Tình yêu là khi ta có thể từ bỏ mọi việc để được ở cạnh người ta yêu.

Tình bạn mà không có tình yêu vẫn tồn tại. Tình yêu sẽ không sống nổi nếu không có tình bạn.

Tình bạn phát quang mà không phát nhiệt. Tình yêu vừa tỏa sáng vừa đốt cháy cùng một lúc.

Tình yêu là khi người ấy khóc, mình muốn khóc cùng. Tình bạn là khi người ấy khóc, ngay lập tức ta sẽ lựa lời an ủi.

Tình yêu là lúc ta lúng túng và xấu hổ trước mặt người ấy. Tình bạn là lúc ta nhìn thẳng vào mắt người ấy và mỉm cười.

Tình yêu là khi ta thấy người ấy nói chuyện với người khác giới, ta cố lờ đi nhưng sự bối rối thấy rõ. Còn tình bạn với tình huống tương tự, ta sẽ tham gia vào câu chuyện ngay.

Tình yêu là khi ta bất ngờ gặp người ấy, mất một lúc lâu để nói câu hoàn chỉnh đầu tiên. Đối với tình bạn ta sẽ reo lên một cách nhanh chóng.

Tình yêu người yêu, cảm giác dễ nhận thấy nhất là tim đập mạnh và hồi hộp. Còn bên cạnh một người bạn vui vẻ là cảm giác đầu tiên.

Nếu ai đã có lần


Nếu ai đã có lần
Một mình trước biển
Sẽ thấy con người nhỏ bé làm sao
Nhìn những con sóng dữ thét gào
Mới hiểu được vì sao mình tuyệt vọng

Nếu ai đã có lần
Bất cần sự sống
Hãy đón hạt sương mai trên một cành hoa
Ngắm nụ cười của lứa đôi vừa được làm mẹ, làm cha
Sẽ hiểu được vì sao chúng ta cần phải sống


Nếu ai đã có lần
Thấy giữa lòng khoảng trống
Hãy hiểu rằng trong vũ trụ kia còn có những lỗ đen
Ai rồi cũng sẽ phải quen
Với những phút giây lòng mình trống vắng


Nếu ai đã có lần
Nghe lòng cay đắng
Nghe xót xa sau một cuộc chia tay
Hãy vui lên vì trong cuộc đời này
Sau một cuộc chia tay là khởi đầu rất mới

Nếu ai đã có lần
Cảm thấy mình chưa hiểu
Thật nhiều điều đang có ở chung quanh
Hãy cứ cười lên vì đời vẫn màu xanh
Cuộc sống chỉ thú vị khi vẫn còn khám phá

Nếu ai đã có lần
Sống trong vất vả
Giữa những vòng đời hối hả trôi nhanh
Sẽ thấy yêu sao những phút thanh bình
Ngoài khung cửa nghe bình minh chim hót

Nếu ai đã có lần
Thấy lòng dịu ngọt
Trước một nụ cười, một ánh mắt, một vòng tay
Hãy chẳng cần đi tìm khắp đó đây
Vì hạnh phúc đơn giản là vậy đó ♥

ĐIỀU QUAN TRỌNG NHẤT VẪN LÀ ANH YÊU EM

Anh đã nói yêu em và đó là lựa chọn cuối cùng của anh. Anh vẫn nghe nhiều người gọi tình yêu là duyên và nợ. Bật cười, duyên hay nợ? Nếu gọi yêu nhau là "duyên số" thì số phận đã đặt tình yêu vào tay ta, vậy là tự nhiên có mà không cần vun vén sao? Nếu gọi yêu nhau là "nợ" thì tình yêu cốt lõi cũng chỉ là chi trả chứ không còn là cảm xúc. Ví von thế mà làm gì? Anh yêu em, không phải do duyên số, anh tìm đến em và chúng mình yêu nhau. Mình đến bên nhau như lẽ tự nhiên của hai trái tim không ràng buộc. Em tháo từng mối chỉ kỷ niệm cho anh yên bình. Anh vẫn nghe đời chia tình yêu thành những giai đoạn riêng rẽ. Khi say, khi cuồng, khi bình ổn, khi chán ngán nhau và rồi sẽ có khi tình yêu hóa thành cái nghĩa yêu đương để giữ tay nhau không rời. Mình đã qua khi say, khi bình ổn chưa em? Để khi cảm thấy bản thân cứ nhàn nhạt và nỗi lo sợ sự bay nhảy kéo phăng ta ra khỏi nhau…
xe đạp


Em ạ! Anh vốn là một kẻ đầy khiếm khuyết nhưng anh tin mình đủ tự trọng để biết sống hết mình vì em. Nếu thấy nhạt và thay đổi chính bản thân vì sợ nhàm chán không phải điều để hâm nóng tình yêu. Anh cần một người yêu mở lòng cho anh, để anh được ân cần, để anh được yêu chính người đó. Anh không cần một chú tắc kè biết thay nhiều lớp áo. Anh vẫn nghe đời rả rích những thay lòng và giọt nước mắt của kẻ đến người đi. Tình yêu không phải điều bất biến. Hôm nay, em yêu anh, ngày mai, chắc gì đã thế? Chẳng phải người ta yêu đủ để cưới nhau, rồi khi tình yêu đã cạn, người ta lại dắt nhau ra tòa để chia tay? Buông ra thì dễ! Tình yêu, vốn chẳng phải sợi xiềng sợi xích để trói đời ta vào với nhau. Cầm lên được, ắt sẽ bỏ xuống được. Ai chẳng khóc khi tình yêu rời xa mình, nhưng, ai sẽ thay lòng và ai sẽ bước đi khi tình yêu chưa tì vết? Những giữ gìn, những cố gắng chẳng phải để trái tim sẽ thuộc về nhau thêm một ngày. Và thêm một ngày... thế chẳng phải sẽ là "mãi mãi"?! Nhiều lúc anh tự hỏi người ta cứ đến và đi trong đời nhau là để chọn lựa? Anh không ép buộc em yêu anh, em cũng không bắt anh thề thốt tiếng yêu đương. Mình đã chọn được bên nhau, đơn giản vậy thôi! Tình yêu vốn không phải điều chia sẻ để quơ tay cho mình có nhiều chọn lựa... vì... tình yêu khi đã bước đi, không thể quay lại nếu nhận ra chọn lựa thứ hai của mình là sai lầm. Anh đã nói yêu em và đó là lựa chọn cuối cùng của anh dù sau này ai đó có yêu anh nhiều hơn em, bởi vì, quan trọng nhất vẫn là, anh yêu em!

Giờ con đã lấy vợ được chưa



Mày chẳng học ở đâu xa, học ngay anh mày đấy!”- Tiếng mẹ lại đay nghiến tôi mỗi khi tôi làm việc gì sai trái. Nhưng kể từ ngày anh tôi lấy vợ thì câu nói của mẹ đã trở thành “Diễm xưa”.Thỉnh thoảng tôi cố ý nhắc tới ông anh quý hóa của mình thì nhận ngay được cái lườm cho qua chuyện, kèm thêm mấy cái bạt tai chữa cháy của mẹ.

Ông anh quý hóa là con của bác tôi. Nhìn bề ngoài nhiều cô phải thần tượng để lại ánh mắt sắc lẹm liếc theo: Cao to, đẹp trai, khỏe mạnh, thành đạt, giàu có lại nhà con một ở chốn kinh kì…
Nhưng bước sang cái tuổi “trạc ngoại tứ tuần”, bạn bè anh đã làm cha của mấy đứa con thì anh vẫn sớm khuya một mình. Không phải anh nhát gái hay vô cảm mà ngược lại, anh là một gã si tình.
Năm 20 tuổi, khi đang học Đại học thì anh tôi đã đòi cưới vợ vì yêu say đắm cô bạn cùng trường. Bố anh trợn mắt, há hốc mồm tưởng đứa con độc đinh nói đùa. Nhưng trước sự quyết liệt của con, bác phải chặn ngay lại bằng sự quyết đoán của người cha:
- Không lôi thôi gì cả, đang đi học, làm trai phải lấy vợ cho đoàng hoàng, mới tí tuổi ranh, về nhà mà cãi nhau à?
- Thế ngày xưa bố chẳng lấy vợ sớm là gì?
- Ngày xưa khác bây giờ khác.
- Khác gì ạ, ngày xưa cũng là lấy vợ, giờ cũng là lấy vợ.
- Không lôi thôi nữa, mày cứ lấy vợ đi, từ mặt chúng tao ra.
- Thế thôi, bố cứ làm mọi việc nghiêm trọng, phải từ mặt bố mẹ thì thôi, con chẳng lấy vợ nữa.
Rồi ý định lấy vợ cũng trôi dần như cái tuổi 20 của anh vậy. Anh chỉ để tâm vào việc học tập. Ra trường với tấm bằng loại giỏi, anh dễ dàng xin được công việc đúng chuyên môn lại gần nhà.
Con đường công danh thẳng tiến, đến 38 tuổi, anh đã làm giám đốc của một chi nhánh…nhưng anh tôi vẫn chưa lấy vợ, thậm chí anh chưa từng đưa bạn gái nào về nhà chơi.
Bố mẹ anh lúc này bắt đầu lo lắng ra sức giục con chóng ổn định gia đình. Vẫn là câu trả lời như cái máy lặp đi lặp lại “chưa đoàng hoàng, con chưa lấy vợ”. Ông bà sốt ruột vì đến tuổi này rồi mà con mình chưa nghĩ gì đến chuyện lấy vợ, lại hay đi công tác nên không có thời gian yêu đương.
Những hôm ở nhà thì sáng ăn cơm của mẹ, trưa ăn cơm mẹ nấu, tối lại cơm mẹ làm. Hôm nào về nhà sớm, anh có đi chơi nhưng lại đi chơi cờ với mấy ông già khu phố. Mẹ tôi cũng sốt ruột thay cho các bác nên giới thiệu cho anh một chị ở cạnh nhà tôi.
Thế là mẹ tôi cùng các bác lên kế hoạch tác chiến, để anh ấy tiếp cận mục tiêu. Nhưng một tháng trời không có kết quả, mặc dù anh cũng đi chơi cho đẹp lòng mọi người. Hóa ra anh đến nhà anh bạn hàn huyên một lúc rồi về.
Không dừng lại, hai bác tôi vẫn nhờ người quen tìm giới thiệu toàn cô gái trẻ trung, xinh đẹp giỏi giang nhưng không có gì lay chuyển được cậu con trai theo chủ nghĩa độc thân. Chuyện lấy vợ xem ra bế tắc thì anh đột nhiên anh đặt vấn đề với hai bác tôi:
- Giờ đã lấy vợ đã đàng hoàng chưa bố?
- Ối trời, đàng hoàng quá đi chứ! - Bác trai tôi chưa nghe hết lời vội đáp.
- Vậy con cưới vợ bố mẹ nhé! Nhưng hãy cho con lấy người con gái mà 18 năm về trước con đã xin bố mẹ cho cưới.
Bác gái tôi kịch liệt phản đối với lí do, biết bao cô gái trẻ trung muốn được bước vào nhà bác làm dâu thì không cưới, giờ anh lại đi lao đầu vào người đàn bà gần 40 tuổi. Bà tuyệt thực hai ngày để phản đối anh cưới vợ.Anh tôi đến bên giường mẹ cầm tay khẽ nói, “Mẹ thử xem có ai có can đảm để chờ đợi con 18 năm trời không? Nếu có con xin lấy người đấy!”. Bác tôi phần vì con trai cũng đến lúc lấy vợphần nghe cũng có lí nên nguôi ngoai cho tổ chức đám cưới

Đám cưới diễn ra linh đình vui vẻ. Cô dâu đứng tuổi nhưng rạng ngời hạnh phúc. Trong đám cưới, người ta thấy hai 2 đứa trẻ, một trai, một gái đi theo sau cô dâu về nhà chú rể. Anh đưa cô dâu chào cha mẹ và giới thiệu đây chính là 2 đứa cháu đáng yêu của ông bà.Hai bác tôi không tin nổi, bây giờ họ mới hiểu vì sao con họ quyết không lấy vợ Lúc ấy, anh đã thú thật với mọi người rằng“Chúng con đã đăng kí kết hôn từ 18 năm về trước. Con đi công tác là lúc con về với gia đình nhỏ của mình ở ngoại thành”...
Hai bác ôm hai đứa cháu nhỏ vào lòng hạnh phúc viên mãn vô cùng…Lúc này, họ mới thật sự hạnh phúc với ngày vui của anh.

Đám cưới trở lên lung linh với sắc màu huyền thoại, người lớn ngỡ ngàng, thanh niên ngưỡng mộ. Sự chung thủy sẽ biến những cái không thể thành có thể. 18 năm chờ đợi rồi hạnh phúc cũng kết trá.

Em đợi anh về



_ _ _
Anh gặp cô tình cờ mà gần như sự sắp đặt của Thượng Đế.
Hôm đó đang lượn lờ trên đường thì anh thấy có một cô nàng nhỏ bé đứng ở bến xe bus với vẻ mặt lo lắng, chốc chốc lại đưa đồng hồ lên nhìn. Anh đang rảnh rỗi nên phóng vèo qua, nháy mắt:
_Hey cô em, xe ôm không?
Cô nhìn anh nheo nheo mắt rồi leo lên xe. Anh hơi giật mình nhưng rồi cũng đưa cô đi.
_Cô em đi đâu?
_Công ty X. Đến nơi, cô dúi vào tay anh 50 ngàn rồi đi vào. Anh trố mắt nhìn, tỏ vẻ khó hiểu. Trời ơi, thật không hiểu được cô nàng này. Có ai mặc quần áo của Chanel, đi SH, mặt mũi sáng sủa bảnh bao làm xe ôm không?

Ngày hôm sau anh lại lượn qua chỗ nhà cô, hôm nay cô tự đi xe riêng.
_Hôm nay không xe ôm nữa hả em?
_Xe hỏng nên mới đi, chứ tiền đâu mà ngày nào cũng ôm với ấp.
_Anh không lấy tiền đâu!
_Anh rảnh dữ ha!
_Ờ, vì anh thích em mà.
_Đầu anh có điện đấy, về nhà đi không khiến người khác bị giật bây giờ. Sáng ra đã gặp kẻ khùng, điên thật!
Cô nói rồi phóng nhanh xe đi trước. Anh cười, từ hôm đó anh tìm mọi cách để làm quen và tán tỉnh cô. Bởi, cô rất đặc biệt!
Hầu như những người leo lên xe của anh đều là gái bao, anh đưa họ đến khách sạn làm việc cần làm và quẳng tiền vào mặt họ. Còn cô, cô là người duy nhất từ trước đến giờ leo lên xe anh mà đưa anh tiền. Ôi cuộc đời!
Ấy vậy mà hơn một năm sau cô mới trở thành người yêu của anh. Lúc đầu cả cô và mọi người đều nghĩ anh trêu đùa cô vì cô không xinh lắm, lại chỉ làm văn thư - cái công việc với đồng lương còm cõi hầu như chẳng ai muốn, mà trong khi anh đẹp trai, nhà giàu, trên mặt lại cốp cái mác "phong lưu đa tình" to đùng thế kia. Chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại có sức kiên trì tán tỉnh cô lâu đến thế, bình thường cùng lắm chỉ hai tuần là anh dư sức tan được một em "ngon hàng" rồi.
_Anh ko làm gì mà cứ theo tôi vậy?
_Thì anh đang đi làm công việc hết sức cao cả đấy thôi.
_Việc gì? Tôi thấy anh suốt ngày lông bông thế này thì làm được việc gì cơ chứ?
_À, tìm mẹ cho những đứa con sau này của anh. Nếu bây giờ anh bỏ cuộc thì chúng nó sẽ trách anh ghê gớm lắm vì đã để tuột mất một thiên thần như mẹ chúng nó đây.Cô ngạc nhiên len lỏi một chút hứng thú, vậy là kể từ hôm đó cô đã trở thành người yêu anh với chức vụ làm "mẹ của những đứa con sau này của anh".
Tình yêu của anh nồng nàn, cháy bỏng, anh như muốn cả thế giới này biết cô là người yêu của anh. Còn cô hết sức nhẹ nhàng và đằm thắm, cô rất yêu anh nhưng hầu như không thể hiện ra ngoài. Cô đảm đang và rất mực dịu dàng, ở bên cạnh cô, anh cảm thấy cứ như hai người đã là vợ chồng của nhau rồi ấy.
Hằng ngày anh vẫn đón cô đi làm. Anh luôn tỏ ra ân cần, chăm sóc cô. Mọi người thấy rất thắc mắc vì rõ ràng cô thua kém anh mọi thứ mà người chạy theo lại là anh, còn cô rất điềm đạm và bình tĩnh, bí quyết giữ người yêu của cô là gì?[...]
_Anh này, chủ nhật tuần này em bận rồi, mình không gặp nhau anh nhé! - Cô ngồi trên ghế tựa đầu vào vai anh.
_Em đi đâu để anh đưa đi?
_Chuyện con gái ấy mà, em tự đi được, anh cũng có công việc của mình, đâu phải lúc nào em cũng làm phiền anh được.
Chủ nhật cô ở nhà cả ngày chẳng đi đâu, cô lướt web, đọc sách, tưới cây và nấu ăn cho cha mẹ.Mấy ngày sau bạn bè cô xì xào bàn tán chuyện gặp anh đi với tình nhân mới, anh thì bối rối chẳng biết nói gì vì đó là sự thật, càng không dám nhìn mặt cô. Cô vẫn tỏ ra bình thường, vẫn làm công việc của mình, vẫn cười nói với anh như trước.
Anh lại gần ôm chặt cô từ phía sau, nói giọng đầy ân hận:
_Xin lỗi em, hôm đó anh đã ngủ với một cô gái khác!
_Em biết!Anh giật nảy mình.
_Hôm trước em đọc được tin nhắn của cô ta trong điện thoại của anh, vì thế em mới huỷ cuộc hẹn hôm chủ nhật của chúng ta để anh có thời gian gặp cô ấy.
_Em không ghen à?
_Em cũng là người chứ có phải gỗ đá đâu mà không ghen, nhưng em ghen theo cách của em. Khi đồng ý yêu một người lăng nhăng như anh, êm đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
_Là sao? - Anh ngạc nhiên
_Là để anh tự đầu thú và quay lại với em, như thế này này. - Cô mỉm cười
_Em thật khó hiểu.
_Anh thấy cô bé ấy thế nào?
_Anh không có nhiều cảm xúc về cô ta lắm!
_Em không muốn giữ chặt lấy anh vì em sợ anh bị ngạt thở. Nếu hôm đó em không cho anh gặp cô ta thì em sẽ không còn là em nữa. Em muốn để giữa chúng ta một khoảng cách để anh sẽ dần dần lấp đầy nó bằng yêu thương. Em muốn anh tiếp xúc với người con gái khác để hiểu rằng chẳng ai trong số họ được như em. Cái đó có lợi cho em, thì việc gì em phải cấm.
_Thế em không sợ anh phản bội em à?
_Em tin anh! Thà em tin dù bị anh kừa, còn hơn không tin mà khiến anh tổn thương. Em biết sẽ có những lúc anh cần thử với một người mới nhưng dù có chuyện gì di nữa thì em mãi là người phụ nữ cuối cùn của anh. Mà nếu bị phản bội thì cũng chẳng sao, người như thế không đáng để em buồn.
Khoảng cách trong tình yêu không phải lúc nào cũng là xấu, cũng khiến cho cả hai mệt mỏi và chán nản nhau, đôi khi chúng ta cần có khoảng cách để cho nhau có cuộc sống riêng, để cả hai cùng lấp đầy nó bằng yêu thương và sự bao dung.

Thứ Năm, 29 tháng 11, 2012

Đón những chuyến mưa


Với mưa. có lẽ những cảm xúc ấy sẽ chẳng bao giờ thay đổi. vẩn là một sự trầm buồn gợi nhớ, vẫn là những khuông mặt với đầy đủ những sắc thái tình cảm: đó là sự háo hức trong chờ của lũ trẻ, đó là sự lo lằng vì mưa to sẽ ngập nhà ngập phố, đó là sự viên mãn trong tình yêu của đôi bạn trẻ khi tay trong tay, dưới một chiết ô và cùng ngắm những chuyến mưa qua, đó còm là niềm hay dứt của ít nhất một người - tôi biết thế.
Chiều đắm mình trong mưa. Thế là một ngảy nữa sắp hết, mọi mệt mõi của một ngày học tập cũng tạm thời xếp lại. Trời thì cứ mưa như trút nước và mỗi lúc một dữ dội hơn. Túm cái áo mưa quấn lấy balo rồi cho vào giỏ xe, thế cũng tạm yên tâm rồi! Lâu lắm rùi tôi ít có dịp tắm mưa kiểu này, nên hẳn đó là một cảm giác rất mới chứ đâu có như hồi đó - cái cảm giác thích thú rất ư con nít ấy. Giờ đây cái "sự thích" đó đã là của một chàng trai trước ngưỡng tuổi hai mươi. Một chút trầm tĩnh, một chút hoài niệm, một chút nghĩ về tương lai. và cả một chút bản lĩnh non trẻ nữa chứ!
Đôi giày ca ba-ta ướt sũng nước, xem xép theo mỗi bước chân. Đắm mình trong màn mưa sao thấy lòng nhẹ nhàng quá đỗi. Chợt nhớ về cơn mưa tháng sáu, Con đường hoa điệp vàng xác xơ rũ rượi vì hoa quá mong manh, mong mình manh như tình cảm bọn mình xác xơ rũ rượi theo thời gian. Thoáng cười - một nụ cười rất đỗi hồn nhiên, chuyện đã qua rồi!
Mưa làm sạch đi bụi bẩn, rêu phong, chắc mưa cũng sẽ làm sạch những suy tư khó nghĩ trong bọn mình, để ngày mai chung ta như mầm xanh kia, phục sinh và và vươn lên mạnh mẽ. Giờ thì phấn đấu cho tương lai thôi nhé!
Giờ thì bình yên đón những chuyến mưa nhé! Ngoài kia, từng giọt mưa như nhảy múa trước đôi mắt trẻ, em thấy không?

Kỳ diệu từ những điều giản dị


Trong cuộc sống của chúng ta ai cũng có một ước mơ cho một ngày mai thật đẹp, dù bình dị hay phi thường - đó có thể là ước mơ của một cậu bé mồ côi mong có ngày được chăm sóc trong vòng tay người mẹ, đó là ước mơ rất đỗi giản dị của một chú bé tật nguyền được bước đi bình thường như bao người khác, ước mơ được nhìn thấy ánh sáng của một người không còn nhìn thấy được, ước mơ tìm được một tình yêu đẹp, được sống yên vui, hạnh phúc…Những ước mơ đáng quý, đáng trân trọng đó luôn là niềm hy vọng, là nguồn động lực và niềm tin lớn nhất cho mỗi người để sống, để cảm nhận và hướng tới ngày mai.


              Nhưng cuộc sống luôn tiềm ẩn những trở ngại, khó khăn và thử thách bất ngờ- con đường đi đến ước mơ đó không bằng phẳng. Bao khó khăn trở ngại và cả bất hạnh có thể xảy ra vào lúc không mong chờ nhất như để thử thách lòng dũng cảm của con người…Đó có thể là những trở ngại nhỏ ta vấp phải vào những thời điểm nào đó khi ta đứng thẳng trên đôi chân của mình. Có thể nó như những đám mây đen kịt báo hiệu cơn dông, khiến ngay cả những tâm hồn dũng cảm nhất cũng phải tìm kiếm sự chở che…Trước những khó khăn thử thách ấy, mỗi người  sẽ tự chọn cho mình cách đón nhận, đối đầu để có một hướng đi riêng. Có người phó thác cho số phận, có người chạy trốn đi tìm nơi trú ẩn, có người tự thay đổi để thích nghi với hoàn cảnh mới, cũng có người  chìm vào biển tự than thân, trách phận để rồi ngã gục trong cơn giông tố cuộc đời…

               Thế nhưng, bất kể là ai, tự đáy lòng của mỗi con người đều tồn tại một khát vọng mãnh liệt - đó là khát vọng sống - và được luôn là chính mình. Chính khát vọng ấy đã khiến bao trái tim trăn trở, thao thức tìm cho mình một cách nghĩ, một sức mạnh tinh thần, một hướng đi để theo đuổi những hoài bão, ước mơ của mình.

             Cuộc sống của chúng ta ra sao, luôn ngập tràn sợ hãi và oán hờn hay chấp nhận và vui sống để vươn lên sẽ tùy thuộc vào cách ta đối mặt như thế nào với những khó khăn ta gặp phải trên con đường đi tới.

Hãy luôn là chính mình và đừng bao giờ từ bỏ ước mơ.

Lỗi lầm và sự biết ơn


Hai người bạn cùng đi qua sa mạc. Trong chuyến đi, giữa hai người có xảy ra một cuộc tranh luận, và một người nổi nóng không kiềm chế được mình đã nặng lời miệt thị người kia. Cảm thấy bị xúc phạm, anh không nói gì, chỉ viết lên cát: “Hôm nay, người bạn tốt nhất của tôi đã làm khác đi những gì tôi nghĩ”.

              Họ đi tiếp, tìm đến một ốc đảo, và quyết định đi bơi. Người bị miệt thị lúc nãy bây giờ bị đuối sức và chìm dần xuống. Người bạn kia đã tìm cách cứu anh. Khi đã lên bờ, anh lấy một miếng kim loại khắc lên đá: “ Hôm nay, người bạn tốt nhất của tôi đã cứu sống tôi”.

              Người kia hỏi: “Tại sao khi tôi xúc phạm anh, anh viết lên cát, còn bây giờ anh lại khắc lên đá”?
              Anh ta trả lời: “Những điều viết lên cát sẽ mau chóng xóa nhòa theo thời gian, nhưng không ai có thể xóa được những điều tốt đẹp đã được ghi tạc trên đá, trong lòng người”.
             Vậy  mỗi chúng ta hãy học cách viết những nỗi đau buồn , thù hận lên cát và khắc ghi những ân  nghĩa lên đá.

Bí Quyết Kiểm Tra


Cô gái đi học trên thành phố, nửa đêm nhận được tin nhắn:
“Chào em, mình làm quen được không? Em có người yêu chưa?”
- Em có rồi anh ạ!
- Thế á, cha mày đây, sớm mai bắt xe về quê ngay họp gia đình chuyện này!
Hôm sau cô gái nhất quyết không về, nửa đêm lại có tin nhắn:
- Anh phải làm sao để được làm bạn em? Cho phép anh làm quen nhá! Em có người yêu chưa?
- Em chưa!
- Em làm anh thất vọng quá, một phép thử đơn giản là biết được lòng nhau ngay, mình chia tay thôi !
- Ôi em xin lỗi, em tưởng ông già em, cho e một lời giải thích.
- Giải thích gì? Ông già mày đây, mai không về quê thì đừng về nữa! Gọi cả thằng đó về cho tao !

Nợ Tình


Ngàn năm món nợ tình đời 

Biết ai mà trả...Hỏi người đâu xa?..
Bởi em phụ bạc người ta 
Luật đời, vay trả đó mà, than chi !
Sao em chả ý từ gì ?
Bàn dân thiên hạ biết thì hổ ai 
Tuổi xuân em hãy còn dài
Giấu kín chuyện cũ ngày mai lấy chồng. 
Phận em sao quá long đong 
Nên em gặp cảnh đèo bòng thương thay .
Nợ tình ai trả nấy hay 
Yêu ai yêu cả những ngày đa mang
Nếu như có số giàu sang 
Chắc em vớ được một chàng Đại gia.
Sống cặp bồ khắp gần xa 
Nợ tình phải trả coi là đương nhiên. 
Thôi em chớ quá buồn phiền 
Nợ tình đem trả bằng tiền được chăng ?

Ký ức tuổi thơ


Tuổi thơ tôi cũng một thời
Chăn trâu cắt cỏ, lên đồi hái sim
Rồi chơi đuổi bắt, trốn tìm
Làm cho ai phải ú tim một lần...
Lớn lên chịu kiếp phong trần
Xa cha cách mẹ, để dần xa em
Sông xưa nước chảy êm đềm 
Chỗ làm bến đỗ, nơi nêm thêm nhà
Đường về nhà em, nhà ta 
Cách nhau một lối trồng cà, trồng dưa 
Bờ rào hoa giấy đung đưa 
Bao mùa lá rụng, bấy mùa hoa rơi 
Đường về đâu quá xa sôi 
Nhưng không mấy dịp hai người gặp nhau
Thời gian như nước qua mau
Ngõ tôi đưa tiễn cô dâu theo chồng 
Đường về nay hoá mênh mông 
Ngàn hoa tím rụng sao không thấy người
Nhặt cành hoa tím mỉm cười
Đưa mắt lúng liếng liếc người ngày xưa
Chiều buồn trời đổ cơn mưa
Xoá đi ký ức ngày xưa hiện về.

CHUYỆN NHÀ



Quẩn quanh vẫn chuyện gia đình
Chả ai thèm hỏi, tự mình đi khoe 
Trong nhà chưa tỏ, chưa nghe
Ngoài đường thiên hạ, bạn bè đã hay
Khó khăn mới phải giải bày.
Vợ tôi than thở giá ngày một cao
Mỗi lần ra chợ tính sao?...
Tiền ra rõ lắm tiền vào thì không
Luơng ông ba cọc ba đồng
Thị trường đắt đỏ ... sốt ròng bấy lâu !
Vợ tôi tính bạc cả đầu 
“Túi ông còn đấy - tiền đâu hết rồi”
Ông ơi tôi có mấy lời
Tiền ăn không có cứ ngồi viết thơ.
Trông ông giống kẻ mộng du
Tôi đang điên tiết phát đù người ra...
Sao mà ông chẳng thương bà.
Chung tay góp sức cả nhà cùng lo
Thơ ông dù có thơm tho
Cũng không đổi được nửa bò gạo xôi.
Tôi bán hết cả thơ rồi
Mà không mua nổi được nồi canh rau.
Giá tăng chóng mặt, nhức đầu 
Ông còn hù dọa lại nhau làm gì
Nhịn ăn tôi đã thường khi
ông cũng như thế, khác chi đâu mà
Cơm thì nấu bữa ăn ba
Lắm hôm đói đến mắt hoa, chân mềm
Việc nhà tôi phải làm thêm
Thương vợ tôi cố giữ êm trong nhà
Vợ tôi nóng tính hay la
Việc quan ông nhớ, việc nhà ông quên
Túi quần túi áo phồng lên
Cứ như tỷ phú lắm tiền nhiêu ngân
Đi đâu vợ cũng phải "thăm"
Bằng không muời bữa hết "xăng" cả mười!) 
Tôi buồn nẫu ruột đi rồi
Đằng này ông cứ nói cười luyên thuyên
Ông vui người bảo ông điên
Túi ông láo nháo ít tiền nhiều thơ
Ông đem bán cái mộng mơ
cho tôi chút bạc bây giờ mua rau
giá còn tăng, chửa dừng đâu
Ông còn mơ mộng, có chầu...nhịn ăn..

TÌNH YÊU MUÔN VẺ

TÌNH YÊU MUÔN VẺ
.
Khi tôi nói yêu em, em đừng thích
Bởi tình yêu không có thế bao giờ
Em hãy nhìn vào tôi - Ánh mắt
Yêu thật lòng - mắt sói hoá trẻ thơ

.
Khi tôi nói yêu em, em đừng ghét
Khi tình yêu không nén nổi trong lòng
Em hãy nhìn vào tôi - Ánh mắt
Yêu thật lòng - có lửa cháy bên trong.

.

Em đừng ghét khi tôi im lặng
Có thể là tôi đang nghĩ về em!
Em đừng thích khi tôi im lặng
Có thể là tôi chẳng nghĩ về em!

.
Ôi khó thật tình yêu muôn vẻ
Chẳng có thước nào đo nổi được đâu
Từ ánh mắt đến trái tim - gần thế
Đo chưa xong - Tóc đã bạc đầu!...

.

BÊN CHÙA

Anh giận mình không về kịp đón em
Em xuống tóc lên chùa trốn nợ
Cái nợ nhân duyên một đời cách trở
Nơi cửa thiền có rửa hết oan gia?...


Mười năm trời biết mấy xót xa
Mượn kinh kệ có quên mùi trần tục
Lệ có chảy theo tay lần tràng hạt
Khói hương chùa có khỏa lấp nhớ thương?...

Chốn vô thường, sắc sắc, không không
Thân nghiệp ý, luân hồi dâu bể
Từ bỏ bụi trần nào đâu có dễ
Khi cuộc đời điên đảo thú phồn hoa

Nhộn nhịp cửa thiền, phật tử vào ra
Nơi cửa phật, em giữ lòng thanh bạch
Lỡ duyên nhau nào ai dám trách
Cuộc đời buồn đâu chỉ một riêng ta

Anh một đời mê mải cùng thơ
Em tụng niệm chờ ngày siêu thoát
Dù chẳng xuất gia nương nhờ cửa Phật
Chốn niết bàn xin ước hẹn cùng nhau
 
(Rút trong tập thơ tình  - VẦNG TRĂNG XÓM NHỎ)

Tôi yêu em đơn phương!

Em... cô gái có ngoại hình dễ thương, xinh xắn. Một tâm hồn cao thượng hay thương người và rất con gái.
Tôi… một thằng con trai bình thường nhưng đầy tham vọng về cuộc sống.

Chúng tôi học cấp ba cùng nhau, hồi đó em cũng như bao người con gái khác trong tôi, những nụ cười vô tư của em, những bài hát của của em giành tặng lớp cũng chẳng cho tôi mấy cảm xúc gì mấy. Và một ngày vô tình nghe lũ con gái bàn tán rằng thằng con trai học giỏi nhất lớp và em đã thành một đôi, tôi cũng chẳng quan tâm, rồi tránh đi chỗ khác bởi tôi vốn không muốn bàn về chuyện người khác.

Những chuyện xung quanh em ở tuổi học trò trò đó tôi không hề quan tâm bởi lúc đó em với tôi ngoài là bạn cùng lớp thì không còn gì khác...

Rồi mùa thi đó chúng tôi cùng đậu Đại Học, tôi đậu Bách Khoa Đà Nẵng còn em đậu Kinh Tế Đà Nẵng, và người yêu cũ của em đậu Dược Hà Nội. Và hình như ngày chia tay lớp, chia tay mái trường phổ thông cũng là ngày em và người yêu em chia tay nhau.


Rồi từ lúc nào mà tôi không hay trong thời gian còn  là sinh viên năm nhất ở Đà Nẵng tôi đã “say nắng” em, chắc là từ khi tôi hiểu được chút ít về tâm hồn em. Em có con mắt rất hồn nhiên, nhưng cũng rất hay đượm buồn, em rất  là con gái, em thích sống chậm để cảm nhận cuộc sống này, em muốn đóng góp chút sức nhỏ bé của mình cho thế giới bằng cách tham gia giúp đỡ các trẻ em tàn tật, thiếu may mắn ở Đà Nẵng... Em không tham vọng như tôi, em rất hay mơ cuộc sống như chuyện cổ tích vậy. Em trong mắt tôi là vậy đó.

Rồi cái thứ mà tôi gọi là ”say nắng” của tôi dành cho em ngày càng lớn lên, nó bắt rễ sâu vào trong tôi mà tôi nào hay biết. Nhưng tôi nào dám nói với em rằng ”tôi yêu em” bởi thông qua đứa bạn cùng phòng của em tôi biết: Tình cảm của em giành cho người cũ vẫn chưa hết, tôi biết em vẫn còn đang yêu người cũ rất nhiều... thế là tôi không dám nói ra.

Rồi một ngày, trong men rượi tôi đã trút hết lòng mình với em, tôi thổ lộ tất cả với em, nhưng không phải là đứng trước mặt em và thổ lộ mà tất cả là qua điện thoại. Tất nhiên lúc đó em cũng biết tôi đã say và em đã từ chối thẳng thừng không chần chừ...  lúc đó em đang trong thời gian học Quân sự nên em đang ở trên trường quân sự. Tỉnh rượu tôi nhận ra mình vừa tỏ tình trong men say. Tôi nghĩ mình là thằng hèn, tôi chỉ dám nói ra lòng mình khi đã ngấm hơi men. Nhưng với tôi, khi say chính là khi tôi thật lòng nhất để nói ra những thứ mà tôi đã cố chôn dấu bấy lâu trong lòng mình. Nhưng tôi sợ em không hiểu, tôi sợ em coi tôi là thằng hèn, vì chỉ dám nói ra khi đã say mà thôi. Rồi chỉ vài tin nhắn giải thích, nhưng tôi biết thế là không đủ, thế rồi tôi quyết định ngày mai tôi sẽ đạp xe lên trường quân sự để gặp em, và nói lại với em rằng: “Tôi yêu em” – Tôi sẽ nói trong sự tỉnh táo, và nghiêm túc của một thằng con trai muốn thổ lộ tình yêu của mình.

Đúng ngày hôm sau tôi vừa háo hức vừa lo lắng đạp xe gần 20 km từ nhà trọ tôi lên trường Quân Sự, tôi háo háo hức vì lúc này đây tôi rất muốn gặp em để nói hết lòng mình với với em là tôi yêu em. Tôi lo là tôi lại bị từ chối nữa... Nhưng em đâu chịu gặp tôi, tôi đợi đến hết giờ học của em, hết giờ chơi thể thao buổi chiều, rồi đến hết giờ ăn của em... Tôi ngồi đợi như kẻ mất hồn... nhưng em vẫn không chịu ra gặp tôi. Chưa hết em còn nói với tôi qua điện thoại với tôi bằng giọng điệu và lời nói rất tàn nhẫn và lạnh lùng đến tê lòng nữa... Tôi biết là em sẽ không ra gặp tôi và rồi tôi cũng phải ra về vì không đủ kiên nhẫn để đợi em tiếp... có phải em đang thử lòng kiên nhẫn của tôi không? Nếu đúng là em thử lòng kiên nhẫn tôi thì tôi đã thua rồi, tôi đã về trong nỗi thất vọng tột cùng. Tôi lang thang quanh Đà Nẵng với một mớ cảm xúc lẫn lộn, và bao nhiêu là  câu hỏi trong đầu: Tại sao em không gặp tôi? Làm sao để em hiểu lòng tôi??? Làm sao để  có được tình yêu của em? Rồi tôi ngồi lại ở một quán nước vỉa hè, trầm ngâm hồi lâu trong khói thuốc tôi cũng hiểu ra: "Em không yêu tôi, em không muốn làm tôi khó xử, nên em thật vô tình và tàn nhẫn vì muốn tôi thật là ghét em, để tôi quên em đi - bởi vì theo em đó là cách tốt nhất mà em có thể giúp tôi không yêu em nữa". Nhưng em ngốc lắm, em nghĩ từng ấy mà làm tôi không yêu em nữa ư? Lang thang quanh thành phố đến 10h đêm tôi mới về đến phòng trọ. Về phòng tôi đã viết một bức thư mà tôi một ngày nào đó tôi sẽ gửi cho em, nhưng không phải lúc này vì tôi biết lúc này em đang rất khó xử. Tôi sẽ đợi một thời gian nữa vậy.



Rồi tôi quyết định thi lại, có lẽ do Bách khoa Đà Nẵng không đủ để nuôi lớn những tham vọng của tôi, nên tôi quyết định thi lại, tôi quyết định sẽ bỏ bách khoa Đà Nẵng và thi vào Kinh Tế Quốc Dân Hà Nội. Thời gian giành cho tôi không còn nhiều, chỉ còn không đầy ba tháng cho tôi ôn thi vào Kinh Tế Quốc Dân, hơi mạo hiểm nhưng vì ước mơ cuộc đời tôi, tôi quyết định dồn toàn lực, và thời cho việc ôn thi. Vâng... bận rộn với việc ôn thi cũng làm cho tình yêu trong tôi ngủ yên phần nào… Và cứ thế cho đến một ngày tôi rủ em đi chơi với lý do: Dù sang năm tôi có đậu Kinh Tế Quốc Dân hay không nữa thì tôi cũng không còn ở Đà Nẵng nữa vì thế tôi muốn giữ lại một chút kỉ niệm của đôi bạn cùng lớp cấp ba đã có khoảng thời gian cùng nhau học tập ở Đà Nẵng… Và em đồng ý. Tất nhiên tôi cũng quyết định để tình yêu ngủ yên vì nếu tôi nói ra thì chỉ khó xử cho cả hai, em chưa quên tình cũ, còn tôi sắp xa Đà Nẵng.

Tối hôm đó tôi đạp xe từ phòng trọ tôi xuống phòng trọ em để chở em đi chơi. Suốt cả quá buổi tối hôm đó chúng tôi cãi nhau chí chóe ,gần như tôi nói gì em cũng cãi lại, em nói gì tôi cũng cãi lại em, trước - giờ tôi và em đã có lần nào xưng hô với nhau một cách thân mật đâu, cứ gặp nhau là  “ Tao – mày”, cứ nói chuyện là “Tao - mày” . Nhưng tôi rât vui... Đêm đó tôi và em có những khoảng thời gian ngồi bên nhau trên bờ biển mà nghịch cát như một đôi tình nhân, tôi chở em lòng vòng quanh ĐN, đi hết đường này đến đường khác, tôi chỉ đạp xe,  em thì chỉ ngồi sau tôi  và chúng tôi cãi nhau suốt trên những con đường tôi đưa em qua, cũng không biết sao mà có nhiều chuyện để nói, có nhiều nơi để đi thế không biết, rồi chúng tôi  đi ngắm cầu Thuận Phước về đêm khi đã rất khuya rồi, đi qua một vài nơi chúng tôi lại có những bức hình chụp cùng nhau giữ làm kỉ niệm. Rồi em rủ tôi đi ngắm cầu sông Hàn quay, tất nhiên tôi đồng ý rồi. Cả buổi tối đó tôi đã cố gắng lắm mới tỏ ra một cách tự nhiên để không có một câu nói, hay ánh mắt, hành động nào nói lên tôi yêu em cả. Tôi chỉ lặng lẽ cảm nhận chút hạnh phúc ngắn ngủi tôi có được đó lúc đó thôi. Ngắm cầu sông Hàn quay xong tôi chở em về phòng lúc này đã gần 2 rưỡi sáng rồi. Đợi em vào phòng rồi tôi đạp xe về phòng, về đến nơi đã gần ba rưỡi sáng. Ba rưỡi sáng rồi nhưng tôi đâu ngủ ngay được khi đặt lưng xuống giường. Đó là do chở em trên toàn chặng đường tôi mới không mệt mỏi thôi, nếu tôi mà đạp xe một mình thì chắc gục lâu rồi... tôi vẫn đang cố cảm nhận hạnh phúc ngắn ngủi vừa qua đi... rồi tôi chìm vào giấc ngủ.



Ngày tôi rời Đà Nẵng ra Vinh thi Đại Học, tôi chợt nhận ra tôi còn bức thư tôi viết cách đây ba tháng tôi chưa gửi em. Rồi tôi quyết định không gửi bức thư đó cho em vì nếu thế tôi sẽ làm em rất khó xử, tôi cũng không mang theo mà tôi quyết định sẽ đốt nó như một thông điệp: “Tôi sẽ không mang theo tình yêu của tôi giành cho em theo mình, tôi quyết định sẽ quên em ngay nơi mảnh đất Đà Nẵng này và tại lúc này- ra khỏi Đà Nẵng và qua lúc này tôi sẽ quên em, tôi sẽ xem em như là một kỉ niệm”

Rồi tôi cũng đậu Kinh Tế Quốc Dân. Ngày tôi rời quê hương ra Hà Nội với quyết tâm xây dựng ước mơ của mình, em đang ở Đà Nẵng, tôi cũng chẳng suy nghĩ nhiều về em.

Những ngày tháng sống ở Hà Nội vừa qua những tưởng tình yêu tôi giành cho em đã ngủ yên vĩnh viễn rồi, nào ngờ đâu phải vậy. Những ngày ở Hà Nội do vô tình: Tôi bắt gặp em qua những bức hình của em trên Facebook, qua những bài post của em trên group của lớp, qua những blog radio đầy cảm xúc  mà tôi ngồi nghe một mình. Cứ thế, cứ thế em sống lại trong tôi mà tôi nào hay biết, còn tôi cũng đã cố quên nhưng không thể. Và hình như nó ngày càng lớn hơn thì phải. Và thế là tôi biết tôi vẫn còn yêu em! Giờ đây tôi đang yêu em như thế nào?

Tôi là kẻ đến sau!

Tôi biết tôi là kẻ đến sau. Còn em, em đã có một tình đầu rất đậm sâu, em cũng đã rất hạnh phúc với người cũ,  quan trọng nhất là em vẫn chưa quên được người cũ cho dù là đến lúc này em và tình cũ đó đã chia tay hơn 1 năm rồi. Nhưng nó nào có làm cho tình yêu của tôi giành cho em ít đi chút nào đâu, mà ngược lại nó càng đậm sâu hơn, dai dẳng hơn thì phải? Chính vì là kẻ đến sau và hiểu rất rõ tình đầu trong em không thể quên nên tôi chỉ còn cách là yêu em thật nhiều, thật nhiều và thật nhiều... để mong em cảm nhận được một chút tình yêu của tôi thôi. Và giờ đây tôi lại lặng lẽ yêu em mà không nói ra.


Tôi yêu em đơn phương!

Tôi yêu em đơn phương, chỉ dám yêu em mà không dám nói với em rằng “Tôi yêu em”. Yêu đơn phương với tôi là ngày nào cũng như ngày nào tôi ngồi viết lên những điều muốn nói với em vào một cuốn sổ nhỏ mà đâu dám nói với em đâu. Nhưng cái cảm giác mà tôi có nhiều nhất khi yêu đơn phương là nhớ và hi vọng! Những nỗi nhớ em da diết đến đau lòng.

Trời mưa... nhớ em!
Trời se lạnh... nhớ em!
Ngồi một mình lặng lẽ... nhớ em!
Nghe blog-radio một mình... nhớ em!
Nhìn đôi hẹn hò tay trong tay... nhớ em!
Không có việc gì làm... nhớ em!
Rồi giữa lòng Hà Nội tấp nập...  tôi lại nhớ em!
Gần như em cử dai dẳng mãi trong đầu tôi mãi không thôi. Tôi nhớ em, nhớ đôi mắt của em, nhớ giọng nói của em, nhớ nụ cười của em... Tôi muốn bắt chuyện với em qua điện thoại, nhưng không biết phải nói gì đây, nên đã nhiều lần tôi cố ý nhắn tin nhầm vào số em để bắt chuyện. Và... hai đứa lại cãi nhau như ngày nào, chả lúc nào có một lời gọi và quan tâm hay động viên nhau cả. Nhưng... tôi vui lắm, vui lắm mỗi khi được nhận tin nhắn của em, vui lắm mỗi khi được nghe giọng em qua điện thoại.

Tôi yêu đơn phương với là thế đó - còn yêu người ta mà không cho người ta biết là tôi còn yêu người ta. Vậy thôi!

Rồi trong nỗi nhớ vô vàn của tình yêu tôi dành cho em tôi vẫn hi vọng và tưởng tượng ra cả một thế giới như truyện cổ tích giành cho tôi và em. Tôi vẫn hi vọng một ngày nào đó em mỉm cười với tôi, vẫn hi vọng ngày nào đó em hiểu tình yêu của tôi và sẽ chấp nhận tôi. Tôi đã mơ về một đêm trên một hòn đảo hoang chỉ có hai người và một túp lều cùng với 1 đống lửa... Tôi đã mơ về một mái nhà nhỏ phía trước có một cái ao và một khu vườn nhỏ  và ngày ngày tôi ngắm nhìn em chơi với lũ trẻ trong khu vườn đó... có lẽ tôi bị “ mộng tưởng” thật rồi.  Mặc dù tôi là người hiểu rõ hơn ai hết trong cuộc đời này tình yêu là thứ duy nhất mà có cố gắng mấy có thể cũng không được như ý mình, là thứ duy nhất mà có thể cả đời mình cứ cho đi mãi mà có thể sẽ chẳng nhận lại gì từ người ấy... Nhưng biết sao được, tôi trót yêu em rồi và chưa quên được em nên tôi cứ yêu cho hết, cho đến khi cạn con tim vậy thôi!

Tôi yêu một người rất xa
Vì tôi ở Hà nội còn em ở Đà Nẵng nên:
Sẽ chẳng thể có nhiều thời gian để ở bên nhau.
Sẽ chẳng có được nhiều những lúc tôi được đạp xe thâu đêm cùng em như hôm nào.
Sẽ chẳng có mỗi tối được cùng nhau tay trong tay dạo phố của Hà nội mà cảm nhận mùi hoa sữa mùa thu đâu.
Sẽ chẳng có mỗi cuối tuần tôi cùng em đi xem phim, ăn kem cùng nhau.
Sẽ chẳng có những lúc em buồn tôi sẽ trong giây lát đến bên em đâu…

Mà em nào có biết tình yêu tôi giành cho em  là thế nào đâu, em cũng đã yêu tôi đâu  \mà có quá nhiều thứ gọi là “sẽ chẳng có...”đến vậy - chắc tại tôi hay mộng tưởng quá thôi.

Chắc với em, lúc này em nghĩ rằng: "Ngày đó tôi chỉ tán em như bao thằng con trai khác chỉ theo đuổi một cô gái rồi sẵn sàng bỏ cuộc khi bị từ chối thôi."

Vâng tôi yêu em trong đầy những gian khổ, thử thách vậy đó: “Là kẻ đến sau”, “là tình đơn phương”, “là yêu xa”
nhưng tôi vẫn cứ yêu... tôi vẫn cứ nhớ... tôi vẫn hi vọng... bởi tôi đã trót yêu em rồi. Cái tình đầu đó đến với tôi như hạt giống đầu tiên được gieo xuống một mảnh đất màu mỡ vậy, và rồi cái hạt giống đó lớn lên thành cây to, rễ của nó đã ăn sâu vào trong lòng đất một cách rất vững chãi đến nỗi bão gió bập bùng chỉ làm nó càng mạnh mẽ và to lớn thêm hơn thôi chứ không hề hấn gì với nó cả… nó vẫn sống ở đó và ngày càng lớn lên. Phải làm sao với nó đây? Chỉ còn cách sống với nó thôi.

Để hôm nay tôi không dám nói với em tôi yêu em, không phải vì tôi là thằng hèn, không phải vì tôi không đủ can dảm để nói với em… mà tôi sợ, sợ lại bị từ chối lần nữa vì tôi biết em chưa quên được người cũ…. Tôi không cho em biết  tôi yêu em, nhưng tôi vẫn cứ yêu, ngày ngày trước khi đi ngủ tôi vẫn cứ ngồi viết ra những lời muốn nói với em vào một cuốn sổ nhỏ mà chưa biết có gửi cho em hay không nữa… ngày ngày vẫn mộng tưởng, vẫn hi vọng về một tương lai sẽ có em trong đời.

Giờ đây tôi yêu em như thế thế đó,  ngày ngày
Chỉ tôi biết...
Chỉ tôi cảm nhận...
Chỉ mình tôi sống với nó…
Và chỉ tâm sự vào cuốn sổ nhỏ của tôi.

Bởi với tôi, vì tôi đã trót yêu em nên tôi sẽ yêu cho hết con tim mình mà không cần toan tính suy nghĩ nhiều, tôi sẽ yêu cho đến khi nào con tim này không yêu nữa thì thôi.
Và tôi vẫn hi vọng một ngày tôi sẽ được em yêu bằng tất cả trái tim của em.

Tôi còn yêu...  là tôi còn cơ hội.
Tôi còn yêu... là tôi còn hi vọng.
Và tôi vẫn còn yêu em.

Bài đăng phổ biến