"Bắt đầu" cho một "kết thúc"...
Duyên trời se sắt hay tạo hóa trêu đùa lại cho em gặp anh rồi yêu anh chưa một lần rời xa mà nay em lại đứng một mình một bóng. Lạnh lẽo trong mùa đông giá rét và ngột ngạt trong nắng hè gay gắt. Anh đi thật rồi, lạnh lùng vô hồn như ta chưa hề có ngày hôm qua. Anh để lại cho em cảm giác hụt hẫng, chơi vơi khi anh đã mãi mãi rời xa - anh là một phần cuộc sống của em rồi, anh biết không? Anh có biết phải nói những lời giả dối rằng em không còn yêu anh khi con tim em vẫn còn hình bóng của anh là điều khó khăn với em biết nhường nào?
Em sẽ cho anh về với anh của ngày hôm nay, hôm nay sẽ không còn em bên anh nữa; sẽ không còn những lời dặn dò em đừng thức muộn, em ăn nhiều vào nhé, em đi đường cẩn thận, em giữ gìn sức khỏe, hôm nay em đi làm có mệt không và nhớ phải yêu anh mỗi phút giây trôi qua... Em buông tay rồi anh nhé!
Anh! Ngày mai mình vẫn gặp nhau nhưng là khác với ngày hôm qua. Bức tường kia đã ngăn cách anh và em, phía trước là mênh mông một khoảng rộng để chúng ta đón nhận những yêu thương mới. Em mong ngày hôm qua sẽ trôi thật mau, sẽ mãi mãi chìm trong ký ức, chôn sâu trong tận đáy lòng để em không còn cảm giác đau nữa. Giờ đây lặng lẽ mình em với nỗi buồn khỏa lấp trong bộn bề lộn xộn công việc. Quên để nhớ, nhớ để quên. Xem như ta quên nhau từ trong tiềm thức, sắp xếp lại từ đầu cho quá khứ mới từ ngày hôm nay. Hôm nay là quá khứ của ngày mai.
Anh - Em - hai nửa lỡ bước qua đời nhau ngắn ngủi, vội vàng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét